Thông tin truyện Tìm Đường

Tìm Đường

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng

Lượt xem:

218

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 10671 lượt

REVIEW TRUYỆN TÌM ĐƯỜNG

 

Tác giả: Quân Ước
Thể loại: Hiện đại, trâu già gặm cỏ non, ngọt ngào, nhẹ nhàng, HE.
CP: Sinh viên x phóng viên chiến trường.

----

Ai yêu mến Quân Ước hoặc yêu mến Tìm Đường thì nhanh tay rinh về cho mình một cuốn nhé. ^^

----

Thông tin tác giả:

Quân Ước là tác giả nữ của mạng văn học Tấn Giang, sống ở miền Nam Trung Quốc. Nội tâm cô mạnh mẽ, nhưng luôn viết các câu chuyện ấm áp, đơn giản, ngọt ngào, nhẹ nhàng.

Một số tác phẩm đã xuất bản ở Trung Quốc:

-Tìm Đường.

-Anh bảo vệ thế giới, em đến bảo vệ anh.

-Thành trì của anh…

----

Giới Thiệu:

Cả nam chính và nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đều có quá khứ đau buồn, họ chữa lành cho nhau và giúp nhau bước khỏi quá khứ ấy. Năm Lương Nghiên hai mươi tuổi, có một số chuyện lớn đã xảy ra: Tốt nghiệp, đi xa, đoạn tuyệt với người thân, xa cách với bạn bè, và gặp gỡ Thẩm Phùng Nam.

Cô từng một thân một mình, ăn nhờ ở đậu, cũng từng không nơi nương tựa, không có chốn về. Cô lênh đênh trôi dạt, nếm trải mọi quạnh quẽ giữa đời, cũng từng đối mặt với giây phút tuyệt vọng.

Nhờ Thẩm Phùng Nam, người đàn ông đã trải qua sinh tử mà vẫn điềm đạm và bình thản, lòng cô có một bến đỗ bình yên.

Cô là một người tìm đường lạc lối, còn anh chính là phương hướng của cô, là đường về cho quá khứ nặng nề bao năm của cô.

"Tôi đang tìm một người, để ước hẹn, để yêu thương, để chờ đợi.

Anh ở phương xa, đang trên đường đến với tôi..."

-----

???? Lại giới thiệu một truyện trâu già gặm cỏ non cho các nàng đây <3

???? Nữ chính Lương Nghiên, 20 tuổi. Nam chỉnh Thẩm Phùng Nam, 33 tuổi. Lần đầu tiên Lương Nghiên gặp Thẩm Phùng Nam là trong một ổ đa cấp mà cô bị bạn thân lừa vào. Còn Thẩm Phùng Nam, anh là một phóng viên nằm vùng.

???? Lương Nghiên có một quá khứ bất hạnh. Cô là kết quả của một lần mẹ cô mượn rượu trèo lên giường bố cô - một người đàn ông đã có gia đình. Tồn tại với thân phận con riêng trong nhà họ Lương suốt bảy năm, cô sống e dè, đè nén, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời để người ta bớt ghét mình đi một chút. Cô khao khát tình yêu thương của bố, không bao giờ muốn đem phiền phức đến cho ông. Mà chính vì tâm lý này, năm 13 tuổi, cô bị cậu nhỏ Nghiêm Kỳ quấy rối nhưng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Cơn ác mộng kéo dài dằng dặc 2 năm trời. Đến khi mọi chuyện vỡ lỡ, Nghiêm Kỳ bị đưa ra nước ngoài, Lương Nghiên rời khỏi nhà họ Lương. Từ đó, cô "thay hình đổi dạng", cắt đi mái tóc dài, biến vẻ ngoài của mình thành không khác gì một cậu con trai.

???? Thẩm Phùng Nam từng là một phóng viên chiến trường. Anh có một mối tình đầu mười năm, những tưởng sẽ sống chết có nhau, nhưng khi anh gặp nguy hiểm ở chiến trường Syria, cô bạn gái của anh vì sợ chết mà quay lưng bỏ chạy. Anh bị bắt, bị đánh, bị cắt cổ. Anh được đưa trở về với một tấm thân đầy vết thương, và một con tim rỉ máu.

???? Định mệnh đã dẫn lối cho cuộc gặp gỡ giữa một người đàn ông mang vết thương lòng bị bỏ rơi, và một cô gái vì nỗi ám ảnh trong quá khứ mà đã 20 tuổi nhưng chưa yêu đương lấy một lần. Lương Nghiên chính là người theo đuổi. Cô gái ngốc nghếch ấy còn chẳng hề nhận ra rằng mình đã thích người ta cho đến khi được cô bạn thân nhắc nhở. "Lúc nào cũng nghĩ đến người ấy là thích ư?"

???? Xác định được tình cảm của mình, cô bắt đầu theo đuổi anh, thắng thắn và chân thật như chính con người cô. Cô không ngại ngùng, cô chẳng vòng vo, thích là thích, là cứ tiến lên thôi. Cô tỏ tình, anh chấp nhận. Họ cứ thế đến với nhau.

???? Mình thích tính cách của Lương Nghiên. Cô luôn mạnh mẽ, kiên cường vì vốn bản chất của cô là vậy, không phải cô gượng ép hay khiên cưỡng. Cô ngốc nghếch trong tình yêu, chuyện gì cũng lên mạng tra, từ cách tỏ tình, cách mua quà, cả sau này đến cách cầu hôn cũng thế. Cô nói được làm được. Bạn gái cũ của anh vì sợ chết mà bỏ rơi anh, cô khẳng định, cô sẽ không như thế. Và cô làm được, không tiếc mạng sống vì anh, không hối hận vì anh mà bàn tay nhuốm máu.

???? Còn Thẩm Phùng Nam, tuy rằng trong quá khứ anh đã yêu người phụ nữ ấy sâu đậm, nhưng anh đến với Lương Nghiên không phải vì "mượn người mới quên đi người cũ". Anh hết lòng hết dạ với Lương Nghiên, gặp lại người bạn gái cũ sau nhiều năm biệt tăm biệt tích, anh ngạc nhiên có, sửng sốt có, nhưng tình cảm của anh chẳng một giây lay động. Anh dứt khoát với quá khứ, cho dù có đối mặt với người cũ, trong lòng anh vẫn đầy ắp bóng hình cô gái nhỏ Lương Nghiên của anh.Trong chuyện tình này, Lương Nghiên hầu như luôn là người chủ động. Nhưng không phải vì Thẩm Phùng Nam luôn ở thế bị động, mà người ta không cảm nhận được tình cảm từ phía anh.

???? Trong truyện này, nhân vật duy nhất mình ghét là Trình Tây, bạn thân của bạn gái cũ Thẩm Phùng Nam. Cô ta vì không có được Thẩm Phùng Nam cả trong quá khứ lẫn hiện tại, mà hết lần này đến lần khác tìm cách chia rẽ tình cảm hai người. Nam phụ Nghiêm Kỳ, anh ấy hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành nam chính của một bộ cường thủ hào đoạt. Anh yêu Lương Nghiên, yêu đến mù quáng, yêu đến sai đường. Dẫu biết rằng người có lỗi là anh, nhưng khoảnh khắc anh đứng trước mặt Lương Nghiên mà rơi nước mắt, nức nở cầu xin cô hãy cùng anh quay trở lại những ngày tháng mà anh chỉ đơn thuần là cậu nhỏ Tiểu Nghiêm của cô, mình thật sự thấy anh rất đáng thương. Nhưng hầy za, biết sao được khi anh chỉ là nam phụ ???? ???? ???? Bạn gái cũ của Thẩm Phùng Nam, Tần Vi cũng không hề đáng ghét. Tự biết mình chính là người bỏ lỡ, cô tiếc nuối nhưng không quay đầu, không tìm cách phá hoại.

----

Trích đoạn:

LLương Nghiên đổi tư thế, xích đầu gối lên vai anh: “Bác sỹ nói tỷ lệ mắc ung thư vú của em sẽ cao hơn người bình thường một chút, anh có ngại không?”.

Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy cô: “Không ngại, nhưng rất lo”.

“Không cần lo, em thường xuyên kiểm tra sức khỏe.”

“Lần sau anh đi cùng em.”

“Vâng.”

“Ngủ đi.” Thẩm Phùng Nam kéo kín chăn lên, ôm cô kín kẽ.

Lương Nghiên vòng tay ôm chặt hông anh: “Còn một chuyện nữa”.

“Gì vậy?”

“Em đang cầu hôn dở đó, anh đã chấp nhận đâu.”

“…”

Anh không nói gì, tìm đến môi cô hôn nồng nàn một lúc.

“Thế là đồng ý?”

“Nếu không thì sao?”

“Vậy quà sinh nhật em muốn là sổ hộ khẩu của anh.”

“Được.”

“Đợi em tốt nghiệp rồi mình đi đăng ký nhé?”

“Được.”

“Thẩm Phùng Nam!”

“Hm?”

“Hôm nay là hạn cuối.”

“Gì chứ?”

“Sau này, dù anh có hối hận, em cũng không thả anh đi đâu.”

Yên lặng một lát.

Anh đáp: “Được”.


Bình luận truyện