Đêm thứ Sáu là tuyệt vời nhất.
Chí ít thì trong mắt Triệu Yên Tích là như vậy. Cuối tuần không phải đi làm, cô ấy thả lỏng tinh thần chuẩn bị hưởng thụ những giây phút vui vẻ. Bộ phim tích trữ đã lâu vừa hay có thể xem dứt điểm một lần, rồi ăn thêm chút quà vặt, tập thể dục, nằm lên giường buôn dưa lê với Lương Nghiên, kể mấy chuyện lặt vặt hóng hớt được ở công ty. Ai dè, rất không may mắn, lớp Lương Nghiên có hoạt động tập thể, tụ tập tới hơn chín giờ cô mới về nhà.
Vào nhà phát hiện sàn nhà ươn ướt như vừa được lau xong. Khi nhìn lại thì bàn ghế và các đồ dùng gia đình cũng được lau sáng bóng.
Lương Nghiên ngạc nhiên thốt lên rồi mở cửa ra: “Triệu tiểu thư, cậu làm tổng vệ sinh đấy à?”.
Triệu Yên Tích đang nằm bò ra nghịch di động, ngẩng đầu lên: “Chứ sao, cậu tưởng cậu nuôi cô tiên trong vỏ ốc hả?”.
Lương Nghiên bật cười: “Này, chẳng phải mình đang nuôi một cô sao? Vừa xinh xắn vừa đáng yêu, còn biết dọn vệ sinh nữa!”.
Triệu Yên Tích được khen lập tức vui vẻ trở lại: “Thế nào, đi chơi vui không?”.
“Khá vui.” Lương Nghiên đi vào, cởi áo khoác ra: “Có thể vì sắp tốt nghiệp rồi nên mọi người đều rất hòa thuận. Những người từng mâu thuẫn với nhau bỗng nhiên làm lành hết, làm mình cứ ngơ ngơ”.
“Mấy người trong hội sinh viên đó hả?”
“Ừm.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, tốt nghiệp rồi núi cao biển rộng, sau này không đụng chạm nữa, không xung đột lợi ích.”
Lương Nghiên đồng tình đáp lại, rút laptop ra, ngồi xuống bàn học.
Triệu Yên Tích tỏ vẻ kỳ lạ: “Cậu vẫn còn việc phải làm à?”.
“Ừm, giờ đi ngủ vẫn sớm, cậu tự chơi đi.”
“Thôi được rồi.”
Triệu Yên Tích luôn biết nặng nhẹ, trong lúc Lương Nghiên làm việc, cô ấy không bao giờ quấy rầy.
Triệu Yên Tích đeo tai nghe lên, xem một chương trình giải trí. Xem đến đoạn sau thì có phần nhạt nhẽo, cô ấy tắt clip đi, liếc nhìn đồng hồ, 11 giờ kém rồi.
Nên chuẩn bị đi ngủ thôi.
Ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh không có ai, chắc là Lương Nghiên đi tắm rửa rồi.
Triệu Yên Tích bò dậy, thu dọn mấy cuốn tạp chí ở đầu giường, đặt lên bàn.
Laptop của Lương Nghiên vẫn còn mở. Triệu Yên Tích nhìn màn hình, định liếc xem tiến độ luận văn của cô đến đâu rồi.
Vừa xem vài chữ liền cảm thấy không đúng. Cô ấy kéo lên đầu trang, mắt bỗng trợn tròn.
Mẹ ơi, đây nào có phải luận văn?
Thời gian, địa điểm, chuẩn bị trước, quá trình…
Đây là kế hoạch cầu hôn của Lương Nghiên!
Triệu Yên Tích kiềm chế tâm trạng muốn chửi bới, kéo xuống dưới. Lại còn có cả phương án B!
Cô ấy lại nhìn tiếp, trên cuốn sổ bên cạnh là chi chít những chữ. Thoạt nhìn thì giống một cuốn vở ghi bài giảng chuyên ngành, nhưng đọc kỹ thì toàn là những lời nhận xét về nhẫn nam, bao gồm cả phân tích độ thích hợp, đánh giá xấu đẹp.
Triệu Yên Tích lật ra trang sau, không khác gì bị sét đánh…
“Bảng đối chiếu kích cỡ ngón tay với kích cỡ nhẫn”
Dưới nữa là cách thức đeo nhẫn với một hàng chữ đen nhỏ xíu: Đeo nhẫn vào ngón giữa bàn tay trái. Bên dưới có gạch một dòng màu đỏ để ghi nhớ, phía sau còn có lời chú thích: Chỗ này không chắc chắn, có nhiều cách nói, đợi kiểm tra.
Triệu Yên Tích xem mà mắt tròn mắt dẹt, rõ ràng cô ấy đã xem nhẹ độ quái đản của Lương Nghiên.
Cô nhóc này rốt cuộc là cầu hôn hay nghiên cứu vậy?
Lương Nghiên tắm xong đi ra, thấy Triệu Yên Tích đang đứng ngây ra đó.
“Cậu làm gì thế?”
Triệu Yên Tích đặt cuốn sổ xuống, quay đầu hỏi: “Đầu óc của mấy người học giỏi như cậu đều vậy à? Đại ca, mình còn tưởng ban nãy cậu khí thế ngồi viết luận văn chứ”.
“Bài luận văn của tớ đã xong xuôi rồi.” Lương Nghiên ngồi xuống bên giường, lau tóc.
Triệu Yên Tích nhìn cô một lúc vẻ phức tạp rồi cũng ngồi xuống, thở dài: “Cậu mà tốn công tốn sức cầu hôn mình kiểu này, mình cũng lấy luôn”.
Lương Nghiên ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Triệu cô nương, cậu chắc chứ?”.
Trong giọng nói mang theo nụ cười không mấy tử tế.
Triệu Yên Tích vừa nhìn là biết cô lại giở trò rồi, bèn chán ghét đẩy cô qua một bên: “Đã có chủ rồi còn tán tỉnh người ta? Cẩn thận mình bắt cậu chịu trách nhiệm đó”.
“Được, chịu thì chịu.”
Lương Nghiên giơ tay véo má cô ấy, Triệu Yên Tích kêu toáng lên, né tránh.
Hai cô gái đùa nghịch không khác gì hồi nhỏ.
Nghịch chán rồi nghỉ, một người dựa vào đầu giường, một người nằm ở cuối giường.
Triệu Yên Tích nhớ lại trước kia, bèn cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, cậu sắp 21 tuổi rồi, có người mình yêu, chẳng mấy chốc sẽ tốt nghiệp, sau đó kết hôn, có con rồi làm mẹ, chăm em bé… A, thật là như một giấc mơ”.
“…”
Lương Nghiên câm nín: “Triệu cô nương, có phải cậu suy nghĩ hơi xa quá rồi không?”.
“Xa đâu mà xa, từng bước mà, chẳng mấy đâu.”
“Mình còn chưa cầu hôn đây.”
“Thì đã sao, chú Thẩm nhà cậu lẽ nào còn từ chối cậu? Anh ấy đâu phải kẻ ngốc.”
Triệu Yên Tích nhìn lên trần nhà, đã vẽ ra cho Lương Nghiên một bức tranh hy vọng tuyệt vời: “Ừm, mình bấm đốt ngón tay thì cuộc sống mới của cậu sắp bắt đầu rồi, còn mình may mắn là người chứng kiến. Từ nhỏ tới giờ mình chưa bao giờ nghĩ một chuyện xa như vậy”.
Lương Nghiên cười: “Lúc nhỏ cậu chỉ mải ăn thôi”.
“Nói cứ như cậu khác vậy.” Triệu Yên Tích giơ chân đá cô: “Mình leo cây hái quả là vì ai hả? Xuống hồ ngắt đài sen là vì ai?”.
Lương Nghiên chỉ cười không đáp, né tránh bàn chân cô ấy.
Lương Nghiên bò qua, dùng cả tay lẫn chân: “Vô tâm”.
Vạt áo chiếc áo ngủ trượt xuống, để lộ vết sẹo trên cánh tay cô ấy.
Nụ cười trên khuôn mặt Lương Nghiên tắt ngấm. Triệu Yên Tích bất ngờ vì thấy cô bỗng dưng không né nữa, một cái phát rơi thẳng xuống tay cô.
Triệu Yên Tích sững người, khi nhìn theo tầm mắt Lương Nghiên thì đã hiểu ra.
Cô ấy vội vàng kéo tay áo lên, ghé qua nói: “Mình đùa thôi, cậu không vô tâm”.
Lương Nghiên không tiếp lời mà kéo tay phải của cô ấy qua, vén tay áo lên, tỉ mỉ nhìn kỹ vết hồng hồng đó.
Triệu Yên Tích nói: “Nhạt đi nhiều rồi, chỗ thuốc cao năm ngoái cậu mua mình còn chưa dùng hết”.
Không chỉ năm ngoái, đủ các loại thuốc bôi liền sẹo mà ngày trước Lương Nghiên mua cô ấy đều chưa dùng hết, vài tháng trời vẫn chưa có hiệu quả rõ rệt thì lại tìm một loại khác.
Triệu Yên Tích biết, đối với vết sẹo này, chấp niệm của Lương Nghiên nặng nề hơn cô ấy nhiều. Bản thân cô ấy đã không còn để ý nữa, nhiều lúc thậm chí còn quên hẳn nhưng Lương Nghiên vẫn luôn chịu ảnh hưởng của nó. Giống như bây giờ, cuộc trò chuyện vốn đang vui vẻ lại thay đổi.
Triệu Yên Tích hơi u sầu: “Thật ra mình cảm thấy vết sẹo này không mất đi cũng chẳng sao cả, mình mặc áo dài tay cũng không ai nhìn thấy. Sau này mình không muốn bôi thuốc nữa, cậu cũng đừng nhớ mãi”. Ngừng một lát, cô ấy dứt khoát nói nốt: “Vốn dĩ cũng không phải lỗi của cậu. Mặc dù là mình rán trứng cho cậu nhưng chính mình là người bất cẩn, cậu đâu có nợ mình”.
Lương Nghiên buông cô ấy ra: “Thử thêm đi, còn nhiều loại chưa thử lắm, năm nào cũng có loại mới đấy”. Không nói nhiều, cô đứng dậy: “Mình đi vệ sinh chút”.
Triệu Yên Tích như đã hạ quyết tâm, gọi giật Lương Nghiên lại.
“Mình nói thật đấy, cho dù cậu nợ gì mình thì bao nhiêu năm qua cũng trả đủ rồi, không ai đối xử với mình tốt hơn cậu nữa. Lương Nghiên, mình hy vọng cậu luôn sống thoải mái, dù là vết sẹo này của mình hay những chuyện quá khứ khác đều đừng để nó khiến cậu phiền lòng.
Lương Nghiên trầm mặc nghe hết.
Căn phòng yên ắng hẳn.
Vài giây sau, Lương Nghiên quay người, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: “Biết rồi”.
…
Thẩm Phùng Nam rất bận, thứ Hai phải đi Hải Nam quay phim, anh tranh thủ tối Chủ Nhật tới thăm Lương Nghiên.
Hai người họ cùng đi ăn khuya, là một hàng đồ nướng ngay gần đó, họ chọn một ít hải sản tươi.
Thẩm Phùng Nam gọi một chai bia.
Lương Nghiên nói: “Cổ họng anh uống được không, em nghe không ổn lắm đâu”.
“Không sao, tại tối qua anh ngủ hơi muộn thôi.”
Anh rót một cốc, Lương Nghiên chìa cốc giấy của mình ra: “Em cũng uống”.
Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Em uống được?”.
“Dĩ nhiên.”
Thế là anh rót cả cho cô.
Đĩa sò biển thơm phức được mang tới, hai người ăn mấy con.
Thẩm Phùng Nam uống hết cốc bia lại rót đầy. Lương Nghiên nâng cốc, chạm với anh: “Chúc anh công việc thuận lợi”.
Cô uống nửa cốc.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Từ từ thôi”.
Lương Nghiên lại uống nốt chỗ còn lại rồi khoe đáy ly sang bóng cho anh xem, để lộ một nụ cười đắc ý: “Bia thôi mà”.
Thẩm Phùng Nam bấy giờ mới dãn cơ mặt, cười khẽ: “Uống say là anh không đưa em về đâu đấy”.
“Vậy đưa em đi đâu?”
Biểu cảm thách thức của cô khiến trái tim Thẩm Phùng Nam ngứa ngáy.
Anh nhìn cô mấy giây rồi cụp mắt xuống, nói khẽ: “Nhét em vào túi áo, đưa luôn ra Hải Nam”.
Không nghe thấy câu trả lời, anh ngước mắt lên, nhìn thấy cô đang cười tít.
Trước khi tạm biệt, Thẩm Phùng Nam đưa cho Lương Nghiên một chùm chìa khóa.
“Lần trước quên đưa em.”
Lương Nghiên xem xét rồi hỏi: “Em có thể đến bất cứ khi nào?”.
“Ừm.”
“Em hiểu rồi.” Lương Nghiên nhét vào túi quần không chút khách khí.
Sáng thứ Hai, Thẩm Phùng Nam không đi được Hải Nam.
Lúc chuẩn bị xuất phát thì anh gặp Tần Vy ở cửa.
Họ ngồi một lúc ở quán café trước nhà. Tần Vy kể xong chuyện, rồi đưa tờ báo cho anh xem.
Hai bài báo không dài, nhưng tiêu đề rất rõ ràng, hình ảnh càng nổi bật.
“Em không ngờ đó là Lương Nghiên. Lúc đó cô ấy còn rất bé, em không chú ý nhiều. Em nhớ là mẹ cô ấy bế cô ấy chụp ảnh xong, anh vừa đi thì cô ấy đã trốn vào phòng.”
Tần Vy quan sát biểu cảm của Thẩm Phùng Nam, ngừng một chút, không nói tiếp. Chuyện này không hề dễ chịu, cô ấy hiểu.
Tần Vy cho anh một chút thời gian để xem hết.
Thẩm Phùng Nam đọc rất chậm từng dòng từng chữ. Sau khi đã đọc xong cả hai bài, anh quay lại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Rất lâu anh không nói gì, cũng không ngẩng lên, Tần Vy nhìn thấy tay anh hơi run rẩy.
Cô càng thêm khó chịu.
“Em không ngờ được những chuyện về sau. Người phóng viên dẫn dắt em đã nói rõ là sẽ xử lý bức ảnh, nhưng cuối cùng khi đăng bài lại thành ra thế này. Mấy hôm ấy sự việc rất nghiêm trọng. Về sau em có đi tìm Thẩm Ngọc, phát hiện họ không còn ở trong căn nhà đó nữa, chưa được mấy hôm thì có tin tức nhảy lầu.”
Ngữ khí của cô ấy thấp hẳn xuống: “Chuyện này em có trách nhiệm, khoảng thời gian đó em vẫn luôn rất áy náy. Sau khi sự việc xảy ra không lâu, nhà họ Lương đã dập xuống, khi anh trở về thì mọi sự đã qua. Em sợ anh cũng mang gánh nặng nên không kể cho anh”.
Tần Vy nói xong, nơi này cũng im ắng hẳn.
Cô ấy không biết Thẩm Phùng Nam đã đọc những dòng tin ấy mấy lần.
Cô ấy thấy bí bách, muốn hút một điếu thuốc.
Lần này cô ấy không kiêng dè, châm lửa hút thuốc ngay trước mặt anh.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi điếu thuốc trong tay chỉ còn một nửa, cô nghe thấy giọng anh.
“… Làm sao em biết?”
Anh hỏi không rõ ràng, nhưng Tần Vy hiểu. Cô ấy quay lại, dừng vài giây trên khuôn mặt Thẩm Phùng Nam rồi cúi xuống.
Cô ấy không muốn nhìn vào mặt anh.
Cô ấy cúi đầu nói: “Do Trình Tây phát hiện ra. Em cảm thấy vẫn nên để chính anh nói với Lương Nghiên sẽ tốt hơn. Em không rõ Trình Tây sẽ làm gì, nhưng nếu cứ thêm mắm dặm muối, kiểu gì cũng sẽ gây hiểu lầm. Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của anh, nếu cần thiết, em có thể đi giải thích với Lương Nghiên, hoặc bây giờ em có thể cùng anh đi gặp cô ấy…”.
Cô ấy còn nói gì đó nhưng Thẩm Phùng Nam không nghe nữa.
Tầm mắt anh quay trở lại bức ảnh…
Người phụ nữ tóc dài ngồi trên một góc chiếc sofa cũ, cô bé dựa vào lòng bà, lọn tóc đuôi sam ngắn cũn đã bung ra, cô bé nấp nửa gương mặt sau vai người phụ nữ.
Cô ấy có khóc không nhỉ?
Anh không nhớ nữa.
Đó chỉ là một ngày rất bình thường. Anh đi vội, rất gấp gáp, không để ý và cũng không quan tâm.
Tất cả đều đã mơ hồ trong ký ức.
Thứ Ba, có một trận mưa lớn đổ xuống Nam An, tiết trời vừa ấm lại giờ lại rét căm căm.
Đây là ngày cuối cùng của tháng ba.
Chập tối thì mưa tạnh.
Lương Nghiên đỗ xe điện dưới nhà, ôm chiếc hộp để trên thanh ngang xuống. Bước vào thang máy, cô lần mò tìm chiếc chìa khóa lần trước Thẩm Phùng Nam đưa.
Lên đến nơi, cô mở cửa, cởi áo mưa để ở ngoài cửa, thay giày rồi ôm theo hộp đi vào nhà.
Rèm cửa được kéo kín mít nên trong nhà không có lấy một tia sáng, cực kỳ tối tăm.
Lương Nghiên vốn dĩ định đi vào bếp bỗng ngửi thấy mùi khói. Cô đi mấy bước về phía sofa, nhìn kỹ rồi chợt giật mình, suýt nữa đánh rơi chiếc hộp trong tay xuống.
Anh về khi nào vậy?
Lương Nghiên đứng sững mấy giây mới kịp hoàn hồn. Cô bỏ chiếc hộp xuống, đi tới bên cạnh sofa.
Thẩm Phùng Nam ngủ rồi, chỉ mặc một chiếc áo sợi mỏng manh, trên người còn không đắp chiếc chăn nào. Anh nằm nghiêng, tay phải che mắt.
Gạt tàn trên mặt bàn đầy đầu lọc thuốc lá.
Lương Nghiên nhìn một lúc, quay người đi vào phòng lấy chiếc chăn mỏng đắp cho anh. Vừa định lùi ra thì người đang say ngủ đột nhiên tỉnh giấc.
Anh mơ màng mở mắt ra.
Lương Nghiên nhìn thấy những mông lung lạ lẫm trên khuôn mặt anh.
“Thẩm Phùng Nam?”
Ánh mắt rời rạc của anh dừng lại trên khuôn mặt cô: “Lương Nghiên?”, giọng nói khản đặc rõ ràng không mấy chắc chắn.
“Em đây.”
Anh nhìn một lúc rồi đưa tay vuốt má cô.
“Anh về khi nào vậy?”
Không trả lời.
Lương Nghiên ghé sát lại gần anh: “Sao thế?”.
Anh kéo cô vào lòng, nửa người trên của cô gần như đè lên anh.
“Sao em lại tới đây?” Giọng anh có phần không ổn định.
“Em mang nồi tới.”
“Nồi?”
“Nồi đất. Triệu Yên Tích mua vali du lịch, rút thăm trúng thưởng được cái nồi mà chỗ em chẳng dùng làm gì.” Cô hỏi: “Chẳng phải ngày kia anh mới về ư, anh về trước à?”.
Hai giây sau, một chất giọng mơ hồ đáp lại: “Ừm”.
“Sao anh hút nhiều thuốc thế?”
“Không nhiều đâu.”
“Còn gạt em.”
Bên tai không có tiếng động gì, chỉ còn những tiếng thở khe khẽ.
Lương Nghiên
nói tiếp: “Ngồi máy bay mệt quá sao anh?”.
“Ừm.”
“Vậy anh ngủ đi.”
“Ngủ với anh nhé?”
“Em không buồn ngủ.”
“… Tối nay đừng đi, được không?”
“Được. Triệu Yên Tích cũng không có nhà, công ty mới của họ tổ chức hoạt động thám hiểm kỳ thú cho nhân viên mới, về nông thôn vui đùa rồi.” Cô bò dậy: “Anh đi tắm đi đã. Để em gọi đồ ship về, ăn xong mình đi ngủ”.
Thẩm Phùng Nam vẫn nằm im, Lương Nghiên bèn đẩy anh: “Anh đi đi chứ”.
Anh nhìn cô một lúc rồi ngồi dậy.
Buổi tối, Lương Nghiên ở lại nhà anh. Một thời gian họ không ngủ chung với nhau rồi, tối nay có chút quá đà, khi chợp mắt đã quá nửa đêm.
Khi Lương Nghiên tỉnh dậy đã rất muộn rồi, điều bất ngờ là cả Thẩm Phùng Nam cũng đang ngủ. Những tưởng anh quá mệt mỏi vì công việc, Lương Nghiên không đánh thức anh mà dậy đi vệ sinh, rồi tắm rửa luôn.
Tắm xong bọc áo tắm đi ra ngoài, cô kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ cho thoáng khí. Vừa quay người, cô liền thấy Thẩm Phùng Nam chân trần đứng ở cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn cô. Anh mặc độc chiếc quần ngủ.
Lương Nghiên kinh ngạc đi qua: “Sao anh không mặc quần áo? Còn không đi dép nữa?”.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô: “Em tắm rồi à?”.
“Vâng, anh cũng tắm đi.”
Anh gật đầu, lẳng lặng đi vào phòng ngủ.
Lương Nghiên ở lại thêm một ngày.
Thứ Năm, ngày mùng 2 tháng 4.
Buổi chiều, Thẩm Phùng Nam ra ngoài mua đồ, ngủ trưa tỉnh dậy Lương Nghiên không nhìn thấy anh nên để lại mảnh giấy nhớ trên tủ lạnh rồi đi ngay. Cô vội về nhà lấy hóa đơn, nhét máy tính vào balo, rồi lại tới đường Thập Nghi lấy nhẫn, đến cửa hàng lấy hoa hồng.
Khi đến dưới nhà Thẩm Phùng Nam đã là năm rưỡi.
Cô rút di động ra xem, hai cuộc gọi nhỡ. Cô không trả lời mà đi thẳng lên gác.
Đứng trước cửa một lúc, bình tĩnh lại rồi cô mới gõ cửa.
Dường như còn chưa đến một giây, cửa đã bật mở.
“Nghiên…”
Mới nói được một chữ đã khựng lại, Thẩm Phùng Nam rõ ràng bị bất ngờ.
Lương Nghiên đặt bó hoa vào lòng anh: “Tặng anh này”.
“Nghiên Nghiên?” Anh hoàn hồn lại.
“Anh đợi chút.” Lương Nghiên đóng cửa lại, kéo anh tới bên ghế sofa.
Cô bỏ balo xuống, lấy máy tính ra, cũng lấy luôn cả hộp nhẫn, đặt cả lên bàn uống nước.
Cho tới khi đứng dậy, cô thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm.
Trái tim vô duyên vô cớ nóng lên.
“… Anh có muốn ngồi không?” Cô xoa xoa lòng bàn tay, chỉ vào ghế sofa.
Thẩm Phùng Nam không nhúc nhích.
Lương Nghiên ngẫm nghĩ, cảm thấy đứng cũng không ảnh hưởng gì, nếu thuận lợi thì chỉ năm phút là kết thúc.
“Em có làm một slide.” Cô ngồi sụp xuống, bật máy tính, điều chỉnh màn hình tới một góc độ vừa phải rồi nhìn thẳng vào anh.
Cô ấn nút phát tự động, âm nhạc cũng vang lên.
Không nhiều, tổng cộng có mười slide, mỗi slide gồm một ảnh và hai hàng chữ.
Hàng chữ là lời hứa của cô, rất nghiêm túc, cũng rất tỉ mỉ. Bức tranh do cô vẽ tay, không tô màu mà chỉ là màu chì đơn giản.
Phát xong một lượt.
Lương Nghiên chưa dừng ở đó. Cô lấy nhẫn ra, đứng dậy: “Thẩm Phùng Nam, anh có đồng ý kết hôn với em không?”.
Đúng giây này nhạc chạy đến cuối và kết thúc.
Cả căn phòng im bặt.
Không ai lên tiếng.
Lòng bàn tay Lương Nghiên từ từ đổ mồ hôi, chiếc nhẫn bị ủ đến nóng rực.
Chẳng biết đã qua bao lâu, người đàn ông trước mặt bước đến, đặt hoa lên ghế, ôm chặt lấy cô.
Căn phòng vẫn yên tĩnh như thế. Nhưng Lương Nghiên lại cảm giác được hình như cô nghe thấy anh khóc.
Cô nhanh chóng chắc chắn điều đó, cổ cô ướt rượt.
Lương Nghiên khựng lại giây lát rồi khẽ hỏi: “Anh đồng ý rồi?”.
Hai giây sau, cô nghe thấy anh cất giọng khản đặc trả lời: “Anh có chuyện muốn nói với em”.
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Phùng Nam buông tay, cúi đầu vuốt mặt rồi mới nhìn cô. Lương Nghiên thấy mắt anh đỏ rực.
Anh mím môi, dẫn cô vào trong phòng ngủ.
Chỉ vài phút là đã nói rõ ràng mọi chuyện, những điều nên nói, những thứ nên cho cô xem đều bày cả trước mặt.
Như đang đợi cô tuyên án.
Có lẽ là mười lăm phút, có lẽ phải nửa tiếng sau, Lương Nghiên mới ngẩng đầu lên.
Sự bối rối của anh, cô đều thấy cả.
Có một khoảnh khắc, cô bỗng mông lung trong tích tắc. Dường như đã suy nghĩ xong, cô mới lên tiếng: “Nếu em nói mọi chuyện không như anh nghĩ thì anh có kinh ngạc không?”.
“… Gì cơ?”
“Việc mẹ em chọn cách tự sát không liên quan chút nào tới bài báo này, mấy chuyện sức ép dư luận thái quá đều cho mọi người tưởng tượng mà thôi.”
“Một tháng trước khi tự tử, bà đã viết di thư. Bà có một chiếc hộp, đặt trong đó bảo bối của bà. Bà gửi di thư và mọi đồ đạc cho bác sỹ của mình. Chuyện gì bà cũng sắp xếp ổn thỏa, duy chỉ có em là để trôi tự do.”
Thẩm Phùng Nam đứng người, chỉ biết im lặng.
Lương Nghiên cụp mắt xuống: “Chỉ là bà không muốn sống nữa, cũng không cần em nữa”.
Dừng một chút, cô nói nốt cho anh chuyện cuối cùng: “Bà bị ung thư vú, bác sỹ kiến nghị cắt bỏ ngực. Bà không thể chấp nhận sự thật này, đây có thể chính là nguyên nhân cuối cùng”.
Nói xong, cô đi tới bên cạnh thùng rác, xé nát tờ báo rồi ném vào.
Khi quay người lại, có ai ôm chầm cô vào lòng.
…
Ngày hôm nay, đối với Lương Nghiên, có một vài ý nghĩa không thể nói rõ.
Không chỉ là chuyện cầu hôn, mà còn là chuyện khác.
Giống như đêm ở Bắc Kinh, tất cả những chuyện không muốn cho người khác biết nhất đều được thổ lộ trước mặt một người bằng vô vàn những ăn ý và đồng điệu.
Hơn nữa, anh hoàn toàn chấp nhận tất cả.
Ngọn đèn vách tường trong phòng ngủ cứ sáng mãi.
Thế giới trong chăn vừa ấm áp vừa mềm mại, rất thích hợp tâm sự trước khi chợp mắt.
Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay Lương Nghiên. Đã năm phút trôi qua kể từ câu nói cuối cùng của họ. Không ai cảm thấy đường đột vì khoảng im lặng ngắn ngủi này.
Cả hai đều tĩnh lại một lúc. Thông báo điện thoại của Lương Nghiên vang lên, Thẩm Phùng Nam lần tìm rồi đưa cho cô.
Là một email mới.
Lương Nghiên mở ra đọc rồi đưa cho anh.
Thẩm Phùng Nam nhìn tên người gửi, kéo xuống dưới rồi nói: “Là Trình Tây”.
Lương Nghiên gật đầu hiểu ra, ấn nút xóa đi.
Trầm mặc một lúc, cô nói: “Em không còn nhớ dáng vẻ của anh lúc đó nữa rồi”.
“Không sao, anh cũng không nhớ em mà.”
“Ừm.” Lương Nghiên đổi tư thế, xích đầu gối lên vai anh: “Bác sỹ nói tỷ lệ mắc ung thư vú của em sẽ cao hơn người bình thường một chút, anh có ngại không?”.
Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy cô: “Không ngại, nhưng rất lo”.
“Không cần lo, em thường xuyên kiểm tra sức khỏe.”
“Lần sau anh đi cùng em.”
“Vâng.”
“Ngủ đi.” Thẩm Phùng Nam kéo kín chăn lên, ôm cô kín kẽ.
Lương Nghiên vòng tay ôm chặt hông anh: “Còn một chuyện nữa”.
“Gì vậy?”
“Em đang cầu hôn dở đó, anh đã chấp nhận đâu.”
“…”
Anh không nói gì, tìm đến môi cô hôn nồng nàn một lúc.
“Thế là đồng ý?”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy quà sinh nhật em muốn là sổ hộ khẩu của anh.”
“Được.”
“Đợi em tốt nghiệp rồi mình đi đăng ký nhé?”
“Được.”
“Thẩm Phùng Nam!”
“Hm?”
“Hôm nay là hạn cuối.”
“Gì chứ?”
“Sau này, dù anh có hối hận, em cũng không thả anh đi đâu.”
Yên lặng một lát.
Anh đáp: “Được”.
Ba ngày sau, sinh nhật Lương Nghiên, Thẩm Phùng Nam đã thật sự đưa sổ hộ khẩu cho cô.
Lương Nghiên đặt hai cuốn sổ cạnh nhau.
Hôm ấy, cô còn nhận được một món quà khác, một chiếc nhẫn cầu hôn, rất giống nhẫn đôi với chiếc mà cô mua cho anh, không hiểu anh tìm kiểu gì.
Ngày tháng trước khi tốt nghiệp trôi đi như bay. Bảo vệ luận văn thành công, dường như chỉ chốc lát là đi tới cuối con đường.
Ngày 29 tháng 6, căn nhà Lương Nghiên thuê đến hạn phải trả.
Triệu Yên Tích phải làm hồ sơ nên đã về Du Thành trước. Học kỳ sau cô ấy sẽ ở ký túc xá trường Sư phạm, còn Lương Nghiên chuẩn bị ở chung với Thẩm Phùng Nam đúng như lời hứa hẹn.
Chiều nay, Thẩm Phùng Nam qua giúp Lương Nghiên chuyển nhà.
Mấy hôm trước, Lương Nghiên đã tranh thủ thời gian thu dọn gần hết đồ đạc. Đồ của hai cô gái không thể ít được. Lương Nghiên nhiều nhất là sách vở, đựng đầy ba thùng đồ, còn Triệu Yên Tích nhiều hơn cả là quần áo, đựng đầy bốn thùng.
Thẩm Phùng Nam chuyển ba thùng của cô tới studio trước, Lương Nghiên thu dọn nốt những đồ lặt vặt còn lại. Phía trên giường đã dọn trống, chỉ còn những thứ dưới gầm giường chưa dọn.
Lương Nghiên quỳ xuống đất, kéo chiếc hộp bên trong ra.
Lớn nhất là một chiếc hộp màu vàng đất đựng những thứ của Thẩm Ngọc.
Lương Nghiên sững người giây lát, lấy băng dính dán kín lại. Dán xong, nhớ ra điều gì, cô lại mở ra. Mở hộp, cô lục tung lên, tìm ra phong thư đó.
Lâm Hiểu Thanh nói đây là bức thư Thẩm Ngọc gửi lại cho cô. Lương Nghiên vẫn chưa đọc.
Lần này cô xé ra không hề do dự, rút ra một tờ giấy mỏng tang.
Nét chữ được viết bằng bút máy đen, bảy hàng, chưa đầy nửa trang.
Lương Nghiên bắt đầu đọc từ chữ đầu tiên.
“Nghiên Nghiên:
Khi con đọc bức thư này, ắt hẳn con đã trưởng thành.
Có thể lúc này con đang nhớ mẹ, có thể đang hận mẹ, đều không sao cả.
Mẹ luôn nghĩ rằng con chỉ là chút liên hệ nhỏ nhoi giữa mẹ và Lương Việt Đình, nhưng khi viết những chữ này, mẹ mới ý thức được, dường như không chỉ có vậy.
Cuộc đời này, mẹ có lỗi với rất nhiều người. Hai người vô tội nhất là bà ngoại và con. Nói xin lỗi không có ý nghĩa gì, mẹ chưa bao giờ nói.
Vậy thì để lại cho con thứ khác vậy.
Con xem, cuộc đời mẹ bạc nhược, ngu ngốc, chọn sai đường, yêu nhầm người.
Nghiên Nghiên, con đừng sống như mẹ.”
Chữ cuối cùng còn đọng mực, có lẽ 13 năm trước đã có giọt lệ nào rớt xuống đây.
“Nghiên Nghiên, còn sách gì không?” Giọng Thẩm Phùng Nam vọng từ ngoài vào.
Lương Nghiên tỉnh lại, gạt nước mắt: “Hết rồi ạ”.
“Vậy anh chuyển giá sách đi nhé.”
Lương Nghiên bò dậy, chạy ra ngoài: “Em giúp anh!”.
THE END