Học kỳ đầu nghiên cứu sinh năm hai, Lương Nghiên bận phát rồ.
Tổng cộng có bốn người đồng môn, một người đi học giao lưu ở nước ngoài, một người bị bệnh xin nghỉ học, chỉ còn lại cô và một em gái nghiên cứu sinh năm nhất. Em gái cao 1 mét 55, nặng 37 cân, bẩm sinh đã tạo cảm giác nhỏ bé, đáng thương.
Từ lần chuyển bảng thông báo đập vào chân, từ đó Lương Nghiên không dám bắt cô bé làm việc nặng nữa.
Thế nên, người thầy Chung có thể sai bảo chỉ còn mình Lương Nghiên thôi.
Có một tháng Lương Nghiên không về nhà, ở rịt ký túc xá. Thẩm Phùng Nam có thời gian lại làm thịt và các món ngon mang tới trường cho cô.
Tới tháng 11, vừa được rảnh rang thì cô lại kiểm tra ra có một khối u nhỏ bằng chiếc lá đang phát triển.
Lương Nghiên cảm thấy không quá nghiêm trọng nhưng Thẩm Phùng Nam thì lo lắng không thôi, liên tục bắt cô kiểm tra ba bệnh viện khác nhau, khi chắc chắn không có gì nghiêm trọng hơn mới yên tâm.
Uống thuốc được một thời gian thì bác sỹ yêu cầu dừng lại.
Lương Nghiên rất thoải mái, biết tình hình của mình từ sớm nên cô cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều sau lần này có chút phiền não: Thẩm Phùng Nam dường như quan tâm hơi quá đối với chuyện này.
Ngày nào sáng tối anh cũng phải sờ một lần, sờ xong còn phải hỏi.
Vài ngày sau, Lương Nghiên có phần câm nín.
Qua một tuần, tới sáng sớm thứ Hai, cô vừa tỉnh thì anh lại thò tay qua.
Lương Nghiên cảm thấy không thể để mặc anh như vậy mãi, căn bệnh này của anh phải trị.
Thẩm Phùng Nam sờ một lúc rồi hỏi theo thường lệ: “Em có cảm giác gì?”.
Trước đây cô đều thành thật trả lời: “Không đau, không sưng, không khó chịu”. Hôm nay không thể như vậy được.
Không nghe được câu trả lời, Thẩm Phùng Nam bắt đầu bất an: “Nghiên Nghiên, như vậy có đau không? Có cảm giác gì?”.
Lòng bàn tay anh rất thô, khiến cả người cô run lên.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn biết?”.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày theo.
Lương Nghiên không nói không rằng, lần sờ nắm lấy thằng nhỏ của anh.
Cả người Thẩm Phùng Nam căng chặt, tay hơi run.
Nhưng Lương Nghiên vẫn nắm lấy, trượt tay đi: “Còn anh thì có cảm giác gì, hm?”.
Vừa hỏi xong, tay cô đã ướt rượt.
…
Lương Nghiên đờ người.
Phòng ngủ hồi lâu không có âm thanh gì.
Hơi thở của Thẩm Phùng Nam nặng nề. Lát sau, anh nắm chặt tay cô, kéo ra.
“Đừng nghịch.” Mặt anh đen lại, giọng nói hơi đáng sợ.
Lương Nghiên hoàn hồn, rụt tay về, sát mặt lại gần anh: “Em không nghịch, anh cảm nhận đi, ngày nào anh cũng làm vậy, em khó chịu”.
Thẩm Phùng Nam trầm mặc.
Lương Nghiên hôn lên má anh: “Anh sợ gì chứ, em lợi hại lắm, không như mẹ em đâu”.
Anh vẫn không nói gì, hai giây sau mới rút tay ra khỏi áo cô.
Lương Nghiên ôm chặt anh.
“Em sẽ ở bên anh rất lâu.”
Một lúc lâu sau cô mới nghe anh đáp lại: “Ừm”.
Sau khi dậy, thời gian gấp gáp, hai người chia nhau ra làm việc.
Lương Nghiên vội vàng bôi kem thoa mặt, ra cửa thay giày thể thao. Thẩm Phùng Nam lấy giày trượt tuyết trong phòng ra: “Hôm nay nhiệt độ hạ xuống, lạnh lắm, em đi cái này đi”.
Lương Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh mua sao?”.
“Thẩm Nghệ gửi về đấy, còn một ít quả hạch nữa. Anh đã xếp vào trong túi của em rồi. Thử xem có vừa chân không?”
“Chị Thẩm Nghệ
mà chọn thì vừa chắc.”
Lương Nghiên đi vào quả nhiên vừa khít.
Thẩm Phùng Nam có phần khâm phục Thẩm Nghệ, không thể không thừa nhận, cô em gái của anh lựa đồ có mắt thẩm mỹ hơn anh, lần nào cũng rất thích hợp với Lương Nghiên.
Anh đã mua cho Lương Nghiên nhiều lần, nhưng không nhiều món cực kỳ hợp, được chiếc áo lông cô đang khoác trên người là tạm ổn. Cũng may Lương Nghiên giỏi tạo không khí. Anh mua gì cô cũng không chê, luôn đón nhận một cách vui vẻ. Chiếc mũ năm ngoái bị Thẩm Nghệ chê cho không ra gì nhưng cô vẫn đội suốt cả mùa đông.
Đi xong ủng, Lương Nghiên rút di động ra xem giờ, thật sự có phần gấp gáp: “Đến muộn sẽ bị thầy Chung mắng”.
“Đừng gấp, anh chạy xe vẫn kịp.” Thẩm Phùng Nam choàng khăn cho cô, quay người đút những quả táo đã rửa sạch vào túi vải rồi nhét vào balo của Lương Nghiên.
Vừa đi ra tới cửa, anh lại đặt balo xuống, quay vào lấy bình sữa.
Lương Nghiên vừa đeo khăn vừa chê: “Sao em cứ cảm thấy em như đứa trẻ cấp 1 đi du xuân vậy?”.
Thẩm Phùng Nam vuốt lại tóc cô, một tay xách balo cho cô: “Lại không đúng, kem dưỡng da cũng không mang theo”.
Anh nhét vào ngăn nhỏ bên cạnh balo: “Đừng quên dùng đấy”.
“Em biết rồi.”
Mặc dù trước khi đi lề mề nhưng Thẩm Phùng Nam thật sự lái xe rất giỏi, tới trường vẫn còn dư 5 phút.
Còn sớm, trước cửa ngách của trường có vài sạp hàng mở sáng sớm, vừa trống trải vừa yên bình.
Xuống xe rồi, Thẩm Phùng Nam nói: “Thứ Năm anh đón em về nhà”.
“Không cần đâu, em tự về được, anh ngồi máy bay rất mệt.”
“Không sao, tới lúc đó xem tình hình thế nào.” Anh không nói nhiều, đưa balo cho cô: “Trong balo có ít kẹo, có thể chia cho các bạn cùng phòng. Ở chung cố gắng hòa thuận, đừng gây mâu thuẫn”.
“Em biết rồi.” Lương Nghiên đeo balo lên.
“Còn nữa…”
Lương Nghiên ôm lấy anh: “Thẩm Phùng Nam, em là vợ anh chứ không phải con gái anh. Đừng càm ràm nhiều”.
“…”
Anh vừa sa sầm mặt, cô đã thơm lên má anh: “Sau này sinh cho anh đứa con gái để anh ngày ngày dặn dò, đi nhé”.
Vừa dứt lời, cô đã buông tay, quay người rảo bước đi vào trường.
Một tia nắng mai hắt xuống chiếc balo của cô, từ từ xa dần.
Thẩm Phùng Nam đứng đó, không thể ngừng nghĩ về những lời cô bỏ lại, trái tim dần dần nóng lên…