Đã vào giữa hè, nắng đẹp dịu lòng người, ánh mặt trời soi vào đáy mắt cô, toả ra một ánh sáng rực rỡ rõ ràng.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của Giang Trạch Châu như đang đánh giá. Anh tuấn tú lãnh đạm, không nhìn ra chút biểu cảm nào.
Môi cô mấp máy, giữa răng và môi phát ra một âm thanh rất khẽ, “Anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại một lần nữa, rơi vào tĩnh lặng.
“Sao thế?”
Giang Trạch Châu khom lưng cúi xuống, đầu hơi nghiêng, lỗ tai kề sát vào cô, tựa hồ chăm chú lắng nghe. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, theo động tác của anh, áo cũng đổ xuống, vô thức chạm vào mái tóc vương trên vai của Mạnh Ninh.
----- Khuy áo quấn quanh tóc cô, một cử động nhỏ cũng đủ kéo căng da đầu cô.
Mạnh Ninh hừ nhẹ vì đau.
Nghe giọng cô, Giang Trạch Châu muốn đứng thẳng người dậy, nhưng không ngờ, cổ tay anh bị giữ lại.
Mạnh Ninh vội nói: “Đừng cử động!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì lời nói của cô, Giang Trạch Châu giữ nguyên tư thế cúi người, không hề cử động, “Sao vậy?”
Mạnh Ninh khẽ nói, “Tóc tôi vướng vào cúc áo anh rồi.”
Giang Trạch Châu cau mày: “Cái gì?”
Mỗi một động tác của Mạnh Ninh đều rất chậm rãi, chậm rãi duỗi tay, chậm rãi thu hồi tầm mắt, tìm ra nơi vướng mắc khiến hai người không thể động đậy.
“Đừng cử động.”
Là ra lệnh, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng.
Giang Trạch Châu đứng im, yên lặng chờ cô.
Một ngọn tóc quấn quanh khuy áo, muốn gỡ ra sẽ hơi mất công.
Giang Trạch Châu chống tay lên tay vịn của hai bên ghế, khom lưng cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ hơn lòng bàn tay anh, trắng trẻo nõn nà, không hề có trang điểm.
Không cần hoài nghi, Mạnh Ninh thực sự rất đẹp,
Đẹp đến mức, khiến người ta khó quên.
“-----Được rồi.” Mạnh Ninh gỡ xong tóc, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Giang Trạch Châu vẫn giữ nguyên tư thế, nếu nhìn từ đằng sau, có cảm giác như anh đang ôm cô vào lòng. Tư thế thập phần ám muội.
“Giang Trạch Châu.” Cô khẽ gọi.
“Ừm?”
“Anh thực sự từng nghe Cello Concerto in B Minor sao?” Cô cố gắng bỏ qua sự thân thiết giữa hai người vào lúc này, một lòng muốn giải quyết khúc mắc.
Giang Trạch Châu khẽ động môi, chuẩn bị nói.
Tiếng bước chân “lạch bạch---” vội vàng từ ngoài truyền tới.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Giang Du Đinh một tay giữ chiếc ô tô đồ chơi, một tay chống eo thở dốc.
“Cô, cô Tiểu Mạnh…”
Cái bóng bao phủ trên người cô rời đi, thay vào đó, thứ rơi xuống lòng cô là ánh sáng của bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ.
Trong lòng Mạnh Ninh, không phải là không mất mát, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “Tiểu Giang.”
“Em đến muộn rồi.” Giang Du Đinh buông thõng vai bước tới, tỏ ra rầu rĩ vì mình đã làm sai, “Cô Tiểu Mạnh, thật xin lỗi, vừa rồi em đi lấy đồ chơi anh trai mua cho em, vì vui quá nên em đã ngồi trong xe chơi một lúc.”
“Không sao, chỉ muộn năm phút mà thôi.”
“Nhưng, làm người thì phải đúng giờ.” Cậu bé nghiêm mặt nói, “Em đến muộn, đáng bị phạt.”
Hiếm có đứa trẻ nào nghiêm túc như cậu bé.
Mạnh Ninh đi tới trước mặt cậu, hơi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu và thương lượng, “Nếu em đã đến muộn năm phút, thì lát nữa chúng ta học bù năm phút này, được không?”
Giang Du Đinh: “Được ạ.”
Giang Du Đinh phải lên lớp, Giang Trạch Châu đương nhiên cần rời đi. Lúc đóng cửa, Giang Du Đinh lên tiếng.
“Anh ơi.”
“Ừ.” Anh uể oải đáp.
“Anh phải đi rồi sao?”
“Không.”
Giang Du Đinh vô cùng hưng phấm, “Vậy tối nay anh ăn cơm ở nhà?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Giang Du Đinh nắm tay thành quyền, nhỏ giọng yeah một tiếng.
Ban đầu, phòng luyện đàn là để Giang Trạch Châu sử dụng, hiệu quả cách âm thuộc hạng nhất. Chỉ cần đóng cửa, bên ngoài sẽ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Giang Trạch Châu đứng ngoài cửa một lúc, đưa tay lên xoa chiếc khuy áo mới vướng tóc cô, nụ cười nhàn nhạt bỗng hiện trên môi.
…
Mùa hè ngày dài đêm ngắn.
Năm giờ tan học, ngoài trời vẫn còn sáng. Hoàng hôn kéo tới, hệt như một bức tranh lửa cháy bập bùng.
Như thường lệ, sau khi lớp học kết thúc, Mạnh Ninh sẽ dặn dò Giang Du Đinh phải chăm chỉ luyện tập, không được lơ là, nếu gặp khó khăn thì gọi điện cho cô. Giang Du Đinh gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp lời.
Giang Du Đinh lưu luyến, “Cô Tiểu Mạnh, hay là cô đừng về vội, ở lại ăn cơm đi?”
Mối quan hệ giữa gia sư và học sinh, là mối quan hệ thuê mướn đơn giản nhất.
Một người góp tiền, một người góp sức; Một người kiếm tiền, một người học đàn, không hề dính dáng đến tình cảm. Ngay từ lúc nhận lương, Mạnh Ninh đã thẳng thắn về vấn đề này, mặc dù ý định ban đầu của cô là gặp Giang Trạch Châu.
Mạnh Ninh cho dù mang đồ ăn vặt đến cho Giang Du Đinh cũng không nghĩ đến phải nhận lại cái gì, cô chưa từng coi đây là một cuộc giao dịch, cho đi sẽ nhận lại. Trước giờ cô luôn độ lượng hào phóng, nhưng lại sợ người khác đối xử không tốt với mình.
Nợ ân tình là khó trả nhất.
Cô rất sợ nợ ân tình.
Ngay cả khi đối phương cũng giống như cô, không bận tâm đến những tiểu tiết như thế này, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn mâu thuẫn và lo sợ. Càng huống hồ, nếu ở lại nhà họ Giang ăn cơm, nhất định phải ăn cùng với ba mẹ Giang. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Dùng bữa với trưởng bối, Mạnh Ninh không biết sẽ thành ra thế nào.
Mạnh Ninh: “Vậy thì phiền phức lắm.”
Giang Du Đinh kéo góc áo cô, “Không phiền phức, chỉ thêm đôi đũa thôi mà!”
Thật biết cách học theo lời nói của người lớn.
Mạnh Ninh cúi xuống, cố gắng tìm lý do thoái thác.
Chưa kịp nói, đã có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Hai đường thẳng song song, cùng đi về một hướng.
Giang Trạch Châu bước xuống dưới lầu, dừng trước mặt hai người, dáng vẻ thẳng tắp. Tư thế của anh buộc Mạnh Ninh phải đứng thẳng dậy, nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Giang Trạch Châu: “Về sao?”
Mạnh Ninh: “Ừm.”
Giang Du Đinh đứng giữa hai người.
Thấy không thể giữ Mạnh Ninh lại được, cậu bé bèn cầu cứu anh trai, “Anh xem, đã muộn như vậy rồi, hay là chúng ta mời cô Tiểu Mạnh ở lại ăn cơm, có được không?”
Nghe xong, ánh mắt của Giang Trạch Châu rơi xuống Mạnh Ninh.
Im lặng một hồi.
Ngoại trừ Giang Trạch Châu, hai người còn lại đều đang đợi.
Giang Du Đinh đợi Giang Trạch Châu mở miệng mở lời.
Còn Mạnh Ninh thì sao?
Cô đang đợi lời mời của anh, hay đang đợi anh giúp cô thoái thác?
Trong đầu lúc này, là hai âm thanh đang tranh cãi. Một người nói: “Nếu như Giang Trạch Châu mở lời, hình như tôi không thể nói không.” Người còn lại thì nói, “Nhưng anh ấy là Giang Trạch Châu, sao có thể mời cô ở lại dùng bữa cùng?”
Bất luận là loại nào đi nữa, thì có một điều không thể thay đổi được. Cô dường như đã mắc kẹt với nguyên tắc của cuộc đời này, chỉ cần đối mặt với Giang Trạch Châu, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
“Mạnh Ninh.” Anh lãnh đạm nói, “Buổi tối nếu không có việc gì, thì ở lại ăn đi.”
Hai âm thanh trong tâm trí cô, đồng loạt giương cờ trắng đầu hàng.
Sống lưng cô như lá cờ đang đung đưa