Đại công chúa thở dài, dường như không muốn che dấu cảm xúc đối với yêu nhân chương ngư nhũ mẫu kia:
- Bọn chúng chẳng có tội tình gì! Bản thân ta có khác gì đâu, đều là nạn nhân của trò đùa tạo hóa.
Nhũ mẫu di chuyển tấm thân béo núng nính xuống dưới mạn thuyền, lời nói có phần khá kiêng dè:
- Nếu nhị hoàng tử biết được chuyện này, e là sẽ không tha cho tiểu nhân và công chúa đâu!
Thanh Mẫn lắc đầu quả quyết:
- Việc này ta không nói ra làm sao hắn biết.
Ngươi khỏi lo đi, dù có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn bảo vệ ngươi.
Cũng đến lúc quay trở lại doanh trại rồi, Chương Bật kia chắc chắn sẽ xin thêm viện binh.
- Vậy là công chúa nàng quyết không truy cứu những kẻ đào tẩu kia? - Nhũ mẫu hỏi lại để cho chắc chắn.
Đại công chúa lắc đầu:
- Chúng là thân thích của ta, dẫu không đồng bào cũng có chung một phần huyết thống…!
Nhũ mẫu gật đầu đồng tình, bà ta nuôi dưỡng ngũ công chúa từ nhỏ, chăm chút cho nàng từng li từng tí, tình cảm phát sinh là điều chẳng thể bàn cãi.
Lại là không hề biết về mối quan hệ phức tạp trong hoàng thất, vẫn còn lầm tưởng Thanh Mẫn là chị cùng cha với Thanh Vân, Thanh Tuyền…
Thuỷ Đĩnh chạy hết tốc lực đến nửa ngày, khung cảnh đã biến đổi dần sinh động hơn, lác đác đâu đó đã xuất hiện những lớp thủy sinh xen kẽ rừng san hô đu đưa theo dòng lưu thủy.
Thanh Tuyền ngó qua ô cửa trong suốt nhìn ra ngoài xác định địa hình địa vật rồi cất tiếng:
- Đã thâm nhập địa bàn Cửu Thánh tộc, vậy là truy binh của đại tỷ không có đuổi giết, nhưng Chương Bật khẳng định sẽ không có bỏ qua.
Người này thủ đoạn khó lường, hành sự quyết đoán, vậy nên chúng ta cũng cần phải đổi lại lộ trình.
Nói rồi hắn đưa ánh mắt đầy ngụ ý cho tiểu muội Thanh Vân.
Bốn tên hộ vệ đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Thanh Vân công chúa lấy từ trong người ra một chiếc túi da, một một tấm hải đồ cũng bằng da và một vuông lụa lít nhít chữ viết ngoằn ngoèo.
Tất cả đều huyền phù về trên tay Đàm Phi.
- Đây là một phần thù lao nữa của Đam Săn huynh, mời người thu lấy! Khi nào đến được Đại Thạch Đảo tiểu muội sẽ giao nốt số còn lại.
Dừng lời để cho Đàm cất túi vải đi, ngũ công chúa tiếp tục:
- Lộ trình tiếp theo và những kế hoạch dự phòng đều ghi rõ trong tấm hải đồ, Đam Săn huynh cất giữ thật kỹ, tránh để thất lạc.
Còn mảnh khế ước kia tiểu muội cũng không cần giải thích dài dòng, huynh tự biết phải làm gì với nó.
Đàm Phi xem qua hải đồ một lượt rồi cất vào không gian giới chỉ.
Vuông lụa màu hồng nhạt gần giống với khăn tay của nữ nhân, gã đọc hết những dòng văn tự trên đó, xong triết ra một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ rồi ném lên trên đầu.
Vuông lụa tự động tan rã thành những điểm tinh quang phiêu tán đi.
Đây chính là Tâm Ma Khế Ước, một dạng hợp đồng thoả thuận giống với Tâm Ma Phát Thệ mà tu sĩ nhân tộc vẫn thường làm, chẳng khác là bao so với minh ước của gã với Hồ Thanh Hà - Thiên Vân Cốc trong Sơn Hải Đồ.
Địa hình thủy vực của Cửu Thánh tộc có phần hiểm trở hơn so với Thanh Giao tộc, khắp nơi đều là rãnh sâu và đồi núi gập ghềnh.
Dạng địa hình như thế này vô hình chung lại đem đến lợi thế cho việc ẩn nấp của bọn họ.
Cũng bởi vì lộ tuyến thay đổi liên tục, tránh những khu vực đông đúc sinh vật quần cư, và các tiểu bộ tộc nhỏ chư hầu nên hai ngày qua đoàn người chưa có gặp phải rắc rối.
Bốn tên chiến tướng dưới trướng Thanh Tuyền khi trước còn có phần kiêng dè, qua cuộc chiến chớp nhoáng với đàn chương ngư đã hiểu được phần nào chiến lực của Đàm.
Chúng lần lượt bắt chuyện làm quen và tỏ ra bớt căng thẳng hơn.
Hai tên nhân ngư là thân huynh đệ, đại ca là Đại Ngư, tiểu đệ là Tiểu Ngư, chúng đều thuộc lớp yêu nhân phổ thông trong Vô Biên Hải, nguyên quán ở tận Bắc Minh hải vực, từ nhỏ đã phải làm nô lệ và được long vương mua về làm bầu bạn cùng Thanh Tuyền.
Hai tên Hải Sư lại lưu lạc từ vùng băng nguyên cực nam Nam Định hải vực, một tên là Tạ Tấn, một tên là Tạ Yến.
Bước sang ngày thứ ba.
Tiềm Thuỷ Đĩnh đi vào một vùng lòng chảo rộng lớn, phía dưới đại địa lít nhít đụn nham thạch sôi ùng ục, những lọn khói đen và mùi lưu huỳnh xông lên lan tràn cả vào trong khoang thủy đĩnh.
Thanh Vân điều khiển tàu hạ thấp độ cao, bơi lẫn vào đám khói đen nhằm giảm thiểu khả năng bị phát hiện.
Từ vị trí mũi thuyền, tầm quan sát và cảm ứng là tốt nhất, Thanh Vân cất tiếng trong trẻo giải thích cho Đàm Phi:
- Đi hết vùng Nham Vực này rồi vượt qua một dãy núi nữa là đến Hàm Hận Ám Lưu (1), biên giới giữa Hoàng Sa và Đông A hải vực.
Chỉ cần qua khỏi địa phận Hoàng Sa, sang đến Đông A là chúng ta sẽ dễ thở hơn nhiều.
Vấn đề lớn nhất là vượt qua dòng ám lưu hung dữ kia, Kim Đan như chúng ta muốn tự thân vượt qua mà không có trưởng bối Nguyên Anh hộ tống thì bảy phần vẫn lạc.
Những dòng ám lưu hay thủy lưu ngăn cách giữa các hải vực đều vô cùng hung dữ, thuật pháp Hồi Oa Thủy trong Nguyên Nguyên Công cũng lấy cảm hứng từ đây.
Sinh vật một khi bị cuốn vào đó, thân thể sẽ phải chịu sự giằng xé của muôn vàn dòng xoáy tựa như thiên binh vạn mã giày xéo.
Qua một số điển tịch Đàm thu thập được, những vòng xoáy này đều chẳng khác gì một kích toàn lực của Đại Linh Sư, sinh vật cấp ba mạnh mẽ còn có thể chống chịu được đôi chút, phàm là sinh vật cấp hai sẽ bị dòng ám lưu đập cho nát như tương.
Thủy Đĩnh len lỏi trong những cột khói đen bốc lên từ đại địa, đã đi vào trung tâm của lòng trảo, dung nham mỗi lúc một nhiều, hỏa linh khí tỏa ra mãnh liệt khiến tâm thần Đàm Phi trở nên phấn trấn, linh mẫn một cách lạ thường.
Gã chủ tu hỏa công, hoả căn lại rất mạnh, vì vậy mà việc cảm ứng thành ra nhạy bén hơn cũng là lẽ thường.
Chợt như cảm ứng được điều gì