Tôi nhất thời có chút luống cuống, không biết làm sao mà nhìn xung quanh.
Đợi đã đợi đã! đây không phải là hiệu quả mà tôi mong muốn a!Người chủ trì ái muội nhìn Ân Lễ một cái: “Khán giả đều đã yêu cầu như vậy rồi, Ân Lễ tiên sinh, anh vẫn còn đang chờ đợi điều gì?”Ân Lễ thâm tình nhìn về phía tôi.
Tôi cảnh giác nuốt nuốt một ngụm nước bọt, một bên lẩn tránh sự tiếp cận tới gần của thân thể anh ấy, một bên cho anh ấy một ánh mắt cảnh cáo: anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh a, anh đừng qua đây, nếu anh dám qua…Ân Lễ một phen kéo tôi vào lòng, nắm cằm của tôi, trao cho tôi một nụ hôn kiểu pháp thật dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi trừng lớn mắt, khó có thể tin được, đầu lưỡi của anh ấy nhẹ nhàng cạy mở môi và răng của tôi, thuần thục trêu chọc mỗi một tấc mẫn cảm trong khoang miệng của tôi.
Tôi ngăn không được trầm luân vào, thậm chí trong cổ họng còn phát ra một chút tiếng ngâm nga khe khẽ.
Sau đó thông qua microphone mà truyền vào tai những khán giả trong hội trường.
Toàn hội trường một trận yên tĩnh, sau đó cuộn lên sự ồn ào càng lớn hơn!Tôi hối hận không kịp mà đem đầu chôn trong ngực Ân Lễ, trong lòng bi phẫn mà nước mắt chảy như mưa.
Thật là mất mặt!Sau đó một thời gian rất lâu tôi đều bị vây trong trạng thái xấu hổ khi gặp người khác.
Người đại diện khuyên tôi nói: “Linh Linh a, ý định ban đầu để ông chủ xoay ngược lại theo đuổi em là để em nhận được càng nhiều quảng cáo, nếu như cả ngày em cứ làm tổ trong nhà, lãng phí cơ hội, như vậy không phải là em đã phải chịu đựng những nhục nhã đó một cách vô ích rồi hay sao?”Cô ấy rất hiểu mà chọc vào chỗ đau của tôi, nhưng cô ấy nói cũng rất có đạo lý.
Cho nên tôi quyết định trấn chỉnh lại tinh thần, tái xuất giang hồ!… Có điều vào thời khắc gặp Ân Lễ, tôi lại lặng lẽ