Nhìn cảnh người họ Nguyễn Hoài bận rộn trói gần trăm tên cướp vào cột vào rường, Vũ âm thầm đánh giá lại tình cảnh, ánh mắt lướt qua từng gương mặt bụi bặm mà cân nhắc quyết định cuối cùng trong lòng.
Vẫn là không nên.
Cả Phát ra lệnh bọn họ và một nhóm trai đinh sẽ lên đường xuống núi trước, số ít ở lại để sắp xếp gánh chở của cải bất hảo phát cho dân nghèo. Vũ biết mình không còn nhiều thời gian, bèn tạo cơ hội cho cậu Cả và cái Ly ở riêng với nhau, bản thân sau đó sẽ có cơ hội giải quyết việc quan trọng của mình.
Còn việc tạo thế nào ư? Rất dễ. Cứ việc líu ríu vây quanh cậu Cả làm Ly nổi ghen, thị bèn mang theo gương mặt hững hờ đòi lánh vào trong tìm đồ. Lũ đàn ông chỉ thích những kẻ chạy đi, đối với loại cảm giác không thể có được luôn nảy sinh khát khao muốn chinh phục. Huống hồ gã Phát này lại là một tên háo thắng có thừa, dĩ nhiên lập tức phất tay phóng theo bám đuôi mỹ nữ.
Chỉ chờ có thế, Vũ nhanh chóng đảo mắt tìm Tuyên - gã trai đinh cộc tính nhất làng - rồi vờ như vô tình khóc lóc để anh ta trông thấy. Vốn bản tính khẳng khái, bộc trực, thích bênh vực kẻ yếu, đặc biệt đối với người trong tộc Tuyên luôn hết lòng che chở, bao dung; anh dĩ nhiên sẽ ép hỏi cho ra lý do đằng sau những giọt nước mắt tủi hờn của đóa sen nhà trưởng tộc.
"Anh Tuyên, anh không biết đâu, ai cũng nói tôi số may, gặp giặc cướp mà chẳng bị tổn hại gì, hẳn là được cái phúc đức các cụ để lại. Nhưng các anh chỉ nghĩ đến danh tiết, đến sự trong sạch của phận gái bọn tôi, chứ nào có biết đến những nỗi niềm nhục nhã chúng tôi phải chịu đựng hàng ngày trong tâm, trong dạ..."
Nói rồi lại vờ kiềm nén đau thương, quay mặt toan bước đi. Thấy dáng vẻ này của Vũ, Tuyên lại càng mất kiên nhẫn. "Cô Vũ, thì cô cứ nói ra xem tôi có thể giúp gì được không đã. Lúc sinh thời u cô đối với hai cụ nhà tôi rất tốt, từng đỡ đần thang thuốc nhiều phen. Giờ tôi nhất định cũng sẽ gắng sức giúp cô!"
Nàng tỏ vẻ khó xử, cuối cùng hơi run tay chỉ về phía gã cướp đầu tóc rũ rượi đang bị trói gần cửa.
"Thằng đấy thì sao?" Tuyên hỏi, mắt bắt đầu nheo lại nhìn tên cướp đầy bài xích. Rõ ràng bản thân anh cũng rất ghét việc để bọn này có cơ hội sống sót.
Ghé tai anh, Vũ thì thào thật nhỏ, thật yếu ớt.
"Thằng đấy tên là Thân, là cánh tay phải đắc lực của thủ lĩnh trại này. Nó rất thích tôi, ngặt vì không thể tranh tôi với Nhưỡng, lại càng không thể thừa cơ hãm hiếp, bèn tìm dịp suồn sã với tôi. Có lần... tôi đang tắm, nó còn cấu kết với bọn hầu để ngồi ngoài nhìn lén... Thân thể tôi bây giờ đã bị thấy hết, cho dù có giữ được trinh tiết thì sao, tôi cũng đâu còn trong sạch..."
Nói đoạn, lại ôm mặt thút thít. Phần Tuyên vì không được ăn học nhiều, không hiểu thế nào là lễ nghĩa nho gia, anh cũng không cảm thấy bị nhìn lén là mất đi trong sạch. Tuy nhiên thằng Thân đấy lại dám rình mò Vũ - người mà ở thời điểm đó có thể nói là đàn bà của chủ hắn. Cái loại đày tớ phản phúc như thế mà còn đáng được ban cơ hội làm lại từ đầu ư?
Mắt đanh lại quyết tâm u tối, Tuyên quay sang nhìn vị tiểu thư họ Lưu, tay chắp tay hơi cúi người xuống.
"Cô Vũ đừng lo. Cũng là nhìn thấy thôi mà, chỉ cần kẻ nhìn thấy cô không còn trên thế gian này nữa thì chẳng phải chuyện kia cũng xem như chưa bao giờ xảy ra sao...?"
"Anh nói thế nghĩa là...?"
"Tôi sẽ tìm cơ hội giết nó, bảo toàn trong sạch cho cô."
"Nhưng... không được! Cậu Cả đã lệnh chúng ta không được giết ai mà...!"
"Cô đừng lo, tôi sẽ hành động rất cẩn thận. Sẽ không ai biết đâu."
Nàng quay đi như có bề khó nghĩ, thực chất khóe miệng lại đang cong lên đầy thỏa mãn.
Tên phó trại nếu còn sống qua nạn, chắc chắn sẽ lên làm thủ lĩnh bọn này, hai năm sau theo dòng chảy lịch sử mà gây ra chuyện trời đánh thánh đâm. Để ngăn cái loại chuyện thiên địa bất dung ấy, nàng biết bản thân phải tìm cách trừ diệt cả lũ chứ chẳng phải một mình thằng Thân. Song nàng đoán xung quanh cái trại này vẫn tồn tại tay sai của Cả Phát, bọn ấy chỉ chờ người họ Nguyễn Hoài xuống núi là lao lên giải cứu bọn cướp ngay, nàng có ba đầu sáu tay cũng không có cách can thiệp.
Âu cũng là ý trời, nàng thở dài. Cứu nhân độ thế chưa bao giờ là sở thích của nàng cả.
Không biết hai kẻ kia diễn tuồng gì, khi quay trở lại gian chính, gò má của nữ thì đỏ hồng như mận chín, vạt áo của nam lại nhăn nhúm nhàu nhĩ. Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át hơi mơ màng của Ly, thầm nhủ, hẳn là tình cảm đến hồi bộc phát thành thứ chuyện gió giăng giăng gió rồi. Phần thị khi trông thấy nàng thì có vẻ chột dạ, khó xử, áy náy, hai tay cứ xoắn chặt vào nhau, vai căng cứng. Thiết nghĩ, thiện và ác chắc đang vật lộn trong lòng cô ả tài nữ rồi.
Nàng suýt nữa đã cười lớn.
Lung lay rồi ư? Nảy sinh tà niệm rồi ư? Quá tốt! Nàng chỉ sợ có sơ suất gì thì kiếp này thị lại không đem lòng yêu thương Nguyễn Hoài Phát; chứ một khi thị đã ngã lòng, chuyện trả thù đối với nàng mới càng thêm đáng giá. Nàng muốn xem cái gọi là chân thiện đó có thật sự tồn tại nổi trong nghiệt cảnh hay không, rằng nếu phải đối mặt với số phận hẩm hiu như nàng kiếp trước, liệu cô gái băng thanh ngọc khiết này vẫn có thể giữ được một trái tim thuần khiết không vẩn đục?
Mỉm cười thu hồi lại tầm mắt, Vũ bắt gặp một gương mặt đanh lạnh đang chăm chú nhìn mình. Dù gì đuôi cũng đã lộ, nàng không ngại bày ra sự chế giễu nơi đuôi mắt cong cong, đầu hơi chênh chếch để khoe ra cái cằm thon thon vênh vểnh, đôi môi chúm chím thành một nụ cười mọng đầy ý tứ mỉa mai. Tất cả, đều gom lại ném vào mặt gã anh họ đa tài.
Ly đang bận rộn phụ chất đồ lên xe đẩy ra cổng, nàng đã toan phụ giúp, lại bị cái kẻ kia chạy đến nắm giật cổ tay.
"Thật ra cô là ai?"
Vén một lọn tóc lòa xòa trên trán qua tai, Vũ khẽ chớp đôi mi dày, nụ cười đằm thắm như mật ngon sánh tới, vị ngọt theo đó dần dần lan ra trên những đường nét ngọt ngào thiếu nữ.
"Anh nói gì vậy anh Phát? Em chẳng phải là cái Vũ mà anh yêu thương nhất đây sao?"
"Đừng diễn trò nữa. Lưu Vũ không đời nào có khả năng mưu mô xảo quyệt như cô, lại càng không thể thấy tôi gần gũi cái Ly mà vẫn thản nhiên vun vén."
Nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi sự khống chế của Phát, nàng chân thành thỏ thẻ.
"Anh Cả đã tinh ý thế, em họ cũng làm sao dám giấu nữa? Không sai, bấy lâu em giả ngu giả ngốc để được anh cưng chiều, ai mà ngờ anh lại đi thương con hầu của em. Đã thấy cưỡng cầu không được, em đành thuận nước đẩy thuyền, thành toàn cho hai người thôi. Anh đừng lo, em đã tỉnh ngộ rồi, về đến nhà lớn em sẽ tìm dịp nói với chị Ly về chuyện của chúng ta, để chị ấy có thể toàn tâm toàn ý chấp nhận anh."
Nhiều loại cảm xúc nhanh chóng trượt qua đáy mắt cậu Cả Nguyễn Hoài. Có ngạc nhiên, có nghi ngờ, có cả mơ hồ mất mát.
"Chuyện của chúng ta?"
Nàng nhún vai. "Thì