Chờ đến lúc con gái mình trình báo xong đi ra, dì Hạnh mới đến ngồi bên giường đỡ chủ nhân ngồi dậy uống thuốc.
"Xem chừng... tôi cũng không còn được bao lâu nữa, dì ạ."
Nhìn lão bà tóc trắng bạc phơ gập người ho khẽ, dì lo lắng nhíu mày.
"Cụ lại cứ nói gở, cụ mất rồi thì con cháu cụ biết tính sao? Phải gắng mà uống thuốc đều đặn vào, sống dai sống dài để nhìn mặt chắt nữa chứ?"
"Chắt?" bà cụ Tý bật ra ho khan. "Dì nhìn chúng nó xem. Cứ theo cái đà này, đến bao giờ tôi mới có chắt cơ chứ?!"
Dì Hạnh thở dài một hồi, bèn tìm cách đánh lạc hướng bà cụ.
"Cụ có nghĩ gì về mấy chuyện cái Phiên vừa báo không ạ?"
Ngửa đầu gắng uống hết bát thuốc, bà cụ nhăn mày hít hà, đoạn nói lớn.
"Nghĩ cái gì? Rằng cái Vũ nay đã ranh ma đến nổi đến thằng Trị cũng chẳng thể nhìn ra?"
"Ấy, sao cụ lại nói thế ạ?"
"Dì chẳng biết gì cả," nhè nhẹ dùng ngón tay gí yêu lên trán con hầu thân cận, bà cụ phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nếp nhăn nơi đuôi càng lúc càng hằn sâu. "Nó trước tiên đi nhận tội với thằng Trị, nào phải vì lo sợ mình bị lộ nên đánh phủ đầu? Chính nó là cái đứa cố tình để thằng Trị nhận ra nó có ý hại cái Ly, rồi vờ vịt hối lỗi đi xin tội cơ mà."
"Ơ... làm thế để làm gì ạ? Mợ Hai cứ trực tiếp trổ tài ngay từ đầu với ông Cả có phải đỡ mất thời gian không ạ? Cần gì diễn ra cái bước nhận lỗi dư thừa kia?"
"Bởi mới nói dì sao mà tối dạ quá đi mất, thua xa đứa con gái tý tuổi của dì đấy!" bà cụ lại rủa. "Dì quên thằng Trị nhà này là ai à? Muốn qua mặt được nó, sợ là còn khó hơn lên mây. Cứ nhìn con Bích nhà này mà xem, hằng ngày ngồi bày mưu phỉnh lừa chồng nó mà bạc luôn nửa đầu rồi đấy! Cái Vũ lại rất khôn, biết nếu ngay từ đầu đi tìm thầy chồng nó hiến kế chứng tỏ tài năng, không chừng lại bị đối phương cho là phường háo thắng rồi sinh ra nghi kỵ, ít nhiều cũng mất một khoảng thời gian dài mới có thể tin tưởng. Nó bèn bày ra một màn biết lỗi thành tâm thú tội, lấy việc hối hận muốn sửa sai làm cái cớ hoàn hảo để trổ tài mưu trí, như thế thì một người trọng nghĩa như thằng Cả Trị nhà này, lại chẳng lập tức hạ xuống phòng vệ để mà tin nó? Đối với thằng Trị, người có mưu mô đến đâu, chỉ cần xuất phát điểm thoát không khỏi hai chữ nghĩa tình, nó đều vô cùng tán thưởng. Đây là một nước cờ vô cùng khôn ngoan, lấy lùi làm tiến, khoe được cả sắc lẫn hương, dù rằng xong chuyện cũng chẳng ai hay để tung hô ca ngợi nó như cái Ly. Nhưng nên nhớ, lấy được lòng tin của ông chủ căn nhà, còn hơn được lòng một mớ người dưng trong thiên hạ. Trận này nhìn vào có vẻ như cái Ly thắng, thật sự đã thua cả cái chìa khóa kho trong nhà."
"Cụ nói vậy... không lẽ biết ông Cả đã định giao chìa khóa kho lại cho mợ Hai?"
Bà cụ Tý gật đầu. "Lúc chiều nó vừa đến thưa chuyện với tôi, định là mai trong sinh thần thằng Cả và thằng Hai sẽ công bố."
"Ôi... thế thì chuyện hẳn sẽ to ra. Nói gì đi nữa, chìa khóa chẳng đang nằm trong tay bà Cả?"
"Con cái đều đã lấy vợ, cái con đấy nó còn muốn giữ khư khư chìa khóa làm gì? Trước khi thằng Trị đi Quy Hóa, nó đã xa gần với chồng, ngỏ ý muốn nhường chìa khóa lại cho một trong hai đứa con dâu, định là mượn dịp này để con dâu trưởng có thêm uy tín chấp chưởng chìa khóa kho, nào ngờ sai một ly đi một dặm, cuối cùng lại để quyền to rơi vào tay vợ thằng Hai."
Dì Hạnh xuýt xoa lắc đầu. "Đúng là sai một ly đi một dặm thật, uổng công bà Cả bấy lâu nay phí hoài tâm cơ trên người cậu Hai như vậy..."
"Lại nói, thằng Dương dạo này thế nào rồi?"
"Thưa cụ, cậu Hai còn có thể thế nào ạ? Tốt được vài bữa lại lêu lổng la cà, dạo này nghe đâu còn qua lại với một ả đào nương họ Lý."
Bà cụ nheo mày. "Họ Lý ở làng Bưởi? Chẳng phải cái ả góa năm năm trước qua lại với thằng Dương bị thằng Trị đuổi đi khỏi làng... cũng là họ Lý?"
"Đích thị dấy ạ."
Bà ngẫm một lúc, ánh mắt bỗng hơi lòe, mỉm cười hỏi tiếp.
"Nó về lại làng lần này, có tra ra được là bàn tay ai dẫn dắt chưa? Là con Bích hay thằng Phát?"
"Thưa không chắc lắm, nhưng có lẽ là cậu Cả khiến."
Bà cụ lắc đầu tặc lưỡi, ra chiều chán nản vô cùng.
"Vậy là... thằng Phát cũng bắt đầu ra tay rồi..."
Dì Hạnh thấy bà cụ buồn bã mà xót cái lòng, dì có thích ngày ngày phải đi báo tin dữ cho bà đâu chứ, chẳng qua là ở nhà này biết bao nhiêu năm, tin dữ nào mà chẳng liên tiếp nối đuôi nhau...? Không đón bắt kịp, có khi chết mất xác còn chưa biết...
"Thưa cụ, cụ đừng trách con nói thẳng. Việc đến nước này, cậu Cả và mợ Hai sớm muộn cũng sẽ công khai đứng hai đầu chiến tuyến. Bấy lâu cụ cứ cố tình lơ chuyện, nhưng nay cũng nên quyết định rồi..."
"Đành là thế, nhưng dẫu gì tôi cũng đã trông nó lớn bao nhiêu năm, nỡ lòng nào mà..." bà cụ nghẹn ngào. "Nếu có thể, tôi mong chúng nó có thể an phận mà sống thuận hòa, lại chẳng ngờ xảy ra chuyện kia phá hỏng tất cả, giờ thì chỉ đành oán trách số phận..."
"Nói như vậy, cụ đã chọn từ lâu rồi ư?"
Bà cụ Tý thở dài sườn sượt, mắt nhìn trời lặng lẽ đáp lời - bằng một câu hỏi mang đầy tính khẳng định.
"Không phải đã quá hiển nhiên rồi sao? Một giọt máu đào... chẳng phải nên hơn ao nước lã?"
***
Một trong hai kẻ trong hội thoại của chủ tớ nhà bà cụ, lúc này lại đang đi dạo ở cách đó không xa, đêm đã khuya nhưng không hiểu vì sao hắn lại chẳng thể ngủ vào, tâm cứ mãi quẩn quanh ả em dâu lắm chiêu nhiều kế.
Xâu chuỗi lại toàn cảnh ban sáng và cuộc hội thoại với thầy hắn lúc sau, Cả Phát không khỏi ngỡ ngàng nhận ra, thì ra tâm cơ thị Vũ sâu hơn mình tưởng. Rất, rất nhiều.
Ả đã lấy được lòng tin của thầy hắn. Việc mà Ly mất tận ba năm mới làm thành.
Hăn biết mình nên tức giận đến muốn giết phứt ả đi, nhưng chẳng biết vì sao nhớ đến cảnh ả ôm hắn khóc rồi thổn thức nỗi lòng, hắn lại không cách nào nảy lên sát niệm.
Sợ rằng, cũng chỉ mỗi lần đó là mặt thật của ả.
Hao tâm tính kế thua hết gần bàn cờ, cuối cùng chỉ dùng một nước nhỏ lấy mất của u hắn cái chìa khóa kho và lòng tin vào đứa dâu cả.
Ả, sao lại vừa đáng hận, lại vừa đáng... khen như thế?
Vừa nhắc đến người, người đã đập vào tầm mắt. Phát thấy em dâu mặt mày hớn hở bước đi như chạy ra khỏi nhà bếp, trên tay còn ôm chặt một lồng nhỏ chứa bánh bao hình con chuột, ký ức thuở bé đột nhiên loáng thoáng ùa về trong đầu.
Đấy, chẳng phải là thứ nàng luôn làm tặng hắn mỗi đợt sinh thần hay sao? Cái thứ mà ngọt quá đỗi ngọt, khiến hắn mới cắn một miếng đã tìm chỗ vứt đi cho rảnh nợ.
Nghĩ lại mới nhớ, giờ đã là canh hai, đúng là sinh thần của hắn rồi.
Ma xui quỷ khiến làm sao, hắn lại đứng ra chặn đường chào hỏi nàng mới khổ.
"Bác Cả...? Trùng hợp quá nhở?" Vũ vừa nói vừa dùng một tay ấp ủ lồng bánh bao vào bụng, tay kia chỉ bừa vào bếp. "Bác đói thì vào đấy mà xem, thịt kho lúc tối vẫn còn trong nồi giữ ấm trên lò ấy, tôi có việc gấp phải đi trước đây!"
Nói rồi cũng không đợi hắn phản ứng, ba chân bốn cẳng chạy biến đi mất.
Ơ kìa, nàng lại đem bánh của hắn đi đâu?
Vô thức đuổi theo đến tận dãy nhà ba gian phía Nam, Phát mới nhận ra mình đang đứng nhìn vào buồng riêng của vợ chồng chú thứ qua khe hở cửa sổ.
Hắn thấy nàng lại đang đưa bánh của hắn cho thằng Dương ăn.
Đúng rồi, sao trong vài hơi thở ngắn ngủi, hắn còn quên mất mình còn người em song sinh này?
Hụt hẫng?
Không hẳn. Chẳng qua là chẳng cam lòng. Đàn bà thông minh cớ gì lại chọn một người đàn ông vô dụng như thế? Hoặc giả, chừng nào cái sự vô dụng kia còn chưa đủ lớn để choáng hết tầm nhìn, ả đàn bà nọ vẫn chưa chịu thức tỉnh?
Nụ cười giễu cợt bén nở trên môi, Cả Phát siết chặt nắm tay rồi lặng lẽ quay đầu bỏ đi.
Vũ lúc này lại vẫn đang chăm chú vào vẻ mặt ăn bánh của chồng mình, chẳng chút mảy may hay biết ngoài hiên vừa nhóm nhen đại họa.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Dương cau mày. "Ngọt quá."
"Thế thôi đừng ăn nữa!" nàng cáu kỉnh toan giật lại lồng hấp, thế nào lại chẳng thể được.
"Năm sau bớt mật đi là được."
Thấy đức ông chồng vẫn thản nhiên ăn bánh, tay khư khư giữ chặt lấy lồng, nàng thôi không tự ái muốn giằng đi nữa, bèn lặng lẽ ngồi xuống chống cằm nhìn cậu ăn mà thở dài.
"Anh chẳng có tế nhị với đàn bà gì hết. Ít nhất bác Cả lúc nào cũng khen ngon."
"Quay mặt đi hắn lại chẳng ném cho chó ăn?" chồng người nào đó làu bàu.
Nàng lườm cậu, dẫu môi ngoa ngoắt.
"Anh cũng đừng có học cái thói lãng phí ấy đấy!"
"Học làm gì? Dẫu gì tôi cũng là con ruồi hám mật, hảo ngọt chết người đây."
Nói rồi bỏ luôn miếng bánh cuối vào mồm nhai ngon lành.
Vợ ai đó lập tức phì cười, dọn dẹp trên bàn rồi lôi giấy bút nghiên mực ra bày bố. Cậu Dương sau khi rửa tay rất tự giác trở về bàn ngồi xuống chờ đợi.
"Ăn cũng ăn no rồi, học viết đi thôi. Anh đừng có hòng mượn cớ hôm nay là sinh thần rồi thoái thác đấy."
Dương đưa hai tay lên tỏ ra oan ức. "Tôi nào có? Em