Sáng hôm đấy khi về đến nhà lớn thưa chuyện với ông Cả, Hai Dương đã dùng bản lĩnh mồm mép để bóp méo câu chuyện viết phả hôm lễ thọ, khiến ông tin rằng cái danh tài tử Tây đạo kia chẳng qua là kết quả của một cuộc ăn may không hơn không kém. Dĩ nhiên việc cậu tiến bộ rất nhiều về mặt học vấn và thư pháp không thể quy hết cho hai chữ "ăn, may," thế nên cậu Hai nhà này đã đem đổ hết công lao lên người mụ vợ, một hai nói rằng cậu được như ngày nay là do thiên phú bẩm sinh và vợ nhà ngày đêm dạy bảo.
Ông Cả không phải là người vô tri ngu muội, tất nhiên biết sự chẳng giản đơn như lời cậu nói. Chỉ là đứa con hư đốn nay đột nhiên trở thành một đấng anh tài, nỗi mừng vui đã khiến ông dễ dàng bỏ qua tất cả. Có thật sự tài năng hay chỉ là phóng đại ông nào có quan tâm, quan trọng là con ông đã chịu tu tâm dưỡng tánh, còn làm ông nở mày nở mặt, đúng là chuyện đáng mừng!
Ải bà Cả lại càng dễ qua, Dương chỉ việc đóng vai lãng tử hồi đầu, bà liền đáp lại bằng một màn từ mẫu mừng vui đến rơi nước mắt, sau đó về buồng riêng bà có cào tường đập bát không thì quả thật ở thời điểm hiện tại cậu không có tâm trạng để quan tâm.
Việc cấp bách bây giờ là đi tìm vợ cậu, cái kẻ mà vừa bước chân ra khỏi nhà chính đã vội quay đầu bỏ chạy mất tăm.
Liên tiếp sau đó hai ngày nàng trốn cậu như trốn hủi, phần cậu ban ngày bị thầy lôi đi học việc, đêm về đến phòng thì nàng đã lăn ra ngủ, có gọi thế nào cũng không thèm nhúc nhích.
Tức mình, sang hôm thứ ba Dương bèn vờ mệt, đến chiều đã xin về nhà trước hòng rào bắt vợ mình. Hỏi ra mới hay từ trưa mợ Hai Dương đã dẫn theo tôi tớ đẩy hai xe đồ đồng lên bản Om đổi lấy hoa màu, mãi đến giờ vẫn chưa về tới. Dương nghe xong lập tức lên núi tìm vợ, giữa đường thấy bọn con Lượm tíu tít nói cười, vai đứa nào đứa nấy vác mấy cành đào chi chít nụ thì biết ngay chủ của chúng hẳn đang bẻ đào trong rừng. Chúng vừa thấy cậu mình thì tụm đầu lại cười rúc rích, hô to gọi nhỏ đám con hầu còn lại nhanh nhanh đi về trước, cứ mặc mợ Hai thỏa thích dạo chơi giã rượu một mình đi, chẳng phải đã có người đến đón rồi đấy sao?
Nhìn đám con hầu thằng ở lăng xăng đẩy xe xuống núi, Dương chỉ còn biết mỉm cười đầy cảm kích rồi xua thằng Tín đi theo chúng nó, phần mình xoay người tiến vào rừng đào phơn phớt.
(cảnh núi rừng Tây Bắc)
Đi được chục bước, đã trông thấy vợ mình tựa người lên một thân cây cong vẹo, đầu hơi ngửa khoe gò má hây hây men hồng, rõ là đã bị đám người bản Om chuốc cho say túy lúy, sợ về đến nhà bị rầy la nên mượn việc bẻ hoa để có thời gian giã rượu.
Con gái có rượu vào quả nhiên lại càng thắm, môi đỏ au ướt mọng sắc xuân, tay áo màu mạ khẽ bay bay giữa rừng hoa hồng phấn, tóc dài sa xuống cơ man là cánh đào, mận, ban, mơ... Nàng ngồi đó mắt khép hờ đưa tay lên gác trán, tựa tiên nữ vườn dào mới tỉnh mộng kê vàng; chút dại, chút ngây, chút say say men rượu... Dương trông theo mà muốn lạc mất hồn, lần đầu tiên cảm thấy thương phải một người nhan sắc mặn mà thật là tổn thọ.
Tiên nữ mơ hồ đảo mắt tìm người, không thấy bọn con hầu thì có hơi hoang mang, song dường như cái sự say đã khiến cho thị Vũ làng ta tâm tình trở nên bồng bềnh lãng đãng, phút chốc đã bị cảnh vật xung quanh nhận chìm lại vào mơ màng, lắc đầu cười khẽ.
Nàng loạng choạng kéo xuống một cành đào rồi thình lình buông tay khiến nó bật lên, mưa hoa thế là đua nhau rơi xuống.
"Có say một chút, đã làm sao?
Đây ban trắng muốt đó lại đào
Hồng hồng tuyết tuyết mau nhòa nhạt
Nào phải không say bớt phai màu...?"
Dương mỉm cười trông thiếu nữ trong cơn say tức cảnh sinh tình, đột nhiên không kiềm được mà lên tiếng.
"Có say một chút, chẳng làm sao
Nhân sinh ai biết đến khi nào?
Hoa tàn liễu héo thây kệ chứ
Người say còn thắm, thì có sao?"
Vũ nghiêng đầu, mắt nhướn lên để nhìn rõ người mới đến, cuối cùng khịt cười một cái rồi buông lời giễu cợt.
"Có say một chút, có hại không?
Ngó xuống mà xem đức ông chồng
Một khờ hai dại vợ nó dắt
Sẵn thời đạp nó... ngã chổng mông!"
Dương đần ra một lúc, mày nhíu lại ào ào băng đến trước mặt vợ.
"Tôi đạp em bao giờ chứ? Say rồi toàn nói nhăng nói cuội."
Đoạn cởi phăng áo choàng của mình ra trùm lên người vợ, bó chặt.
Giẫy ra không được, vợ ai kia đành lừ mắt liếc chồng, môi dẫu lên cong cớn.
"Phải rồi, tôi nào có văn tài trác tuyệt được như ai? Thơ phú làm ra dĩ nhiên cũng chỉ đến được nước nhăng cuội như thế này mà thôi."
Dương chăm chú nhìn cái vẻ nửa say nửa giận của cô gái trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy ngu ra vài phần. Giờ thì sao nhỉ? Cậu chưa từng dỗ ngọt đàn bà. Ba chân bốn cẳng hùng hổ xông đến trước mặt người ta, rốt cục cũng không biết tiếp theo nên làm gì cho phải...
"Làm sao cái Vũ mới hết giận tôi đây? Hay tôi để em giẫm lên chân tôi như lúc nhỏ nhé?" cậu hạ giọng đề nghị.
Vũ trợn mắt. "Tôi cũng đâu còn là cái con bé Mưa dăm tuổi ngày xưa...!"
"Vậy cái Vũ kiếp trước thì sao? Em thường làm gì những kẻ mình tức giận?"
"Một tên bắn chết."
"..."
"Kiếp này?"
"Hai tên bắn chết."
"Được, tôi lấy cung tên cho em bắn."
"Rõ nỡm! Rõ ràng cậu biết tôi sẽ không nỡ bắn. Còn làm trò!"
Cậu dìu dịu nhìn nàng, môi bất chợt hơi cong.
"Ừ, tôi biết."
Cả hai cúi đầu nhìn chân mà thinh lặng một hồi lâu, cuối cùng Vũ phụng phịu nói.
"Ngoài vụ hay chữ, cậu còn chuyện giấu tôi đúng không?"
Rụt rè gật đầu.
"Cậu nhất định sẽ không nói ra đúng không?"
Lại gật.
"Không phải tôi không muốn, chỉ là... tôi không nói được. Tôi biết em tin tôi, nếu không đêm đó đã không nói hết nỗi lòng cho tôi hay, chỉ là..."
Nàng chớp mắt cắt ngang lời cậu.
"Còn dám nói? Ôi giồi ạ! Giờ mà nghĩ đến đêm đó tôi bày đặt tỏ vẻ khoan dung cao cả đi tuyên bố sẽ bảo vệ cậu là tôi muốn lấy guốc đập đầu chết cho rồi đây! Rợn hết cả thân rồi đây này! Tôi đã nói cái gì ấy nhỉ? Nào là tự thú thành quỷ này ma nọ, rồi còn tình nguyện cùng cậu chung tay làm ác... Tâm cơ cậu Hai đây sâu như biển khơi, tối như hũ nút, có mà cần tôi xen chân vào! Còn gì ấy nhỉ? Ối giời còn dạy cậu viết! Dạy tài tử Tây đạo viết chữ cơ đấy! Đến là dở người mất thôi... cậu hẳn phải kiềm nén dữ lắm mới không phải ngửa đầu cười to mỗi lần tôi bắt