Vũ mở mắt nhìn đỉnh mùng trắng toát, chậm rãi chống trỏ ngồi dậy.
Lấy tay đập nhẹ lên trán, nàng vén mùng loạng choạng bước xuống, cố gắng mò đến bên bàn rót một chén nước uống cạn, đoạn nhìn quanh bài trí trong phòng rồi thở dài lẩm bẩm.
"Tiên sư bố nó, tết nhất mà cũng không tha cho yên..."
Hé cửa nhìn ra đám chậu kiểng Dương trồng vẫn còn nằm trước cửa, Vũ biết Huy sẽ không sớm trở lại, bèn chống cằm suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Chạy đi ư? Sau đó lại phải thu mình phòng bị tiếp?
Đang lúc vươn tay ra toan rót thêm bát nước nữa, Vũ liền bị mùi hương xộc vào mũi thu về sự chú ý. Thứ mùi này khá quen thuộc, dường như đâu đó trong sâu thẳm ác mộng nàng đã từng ngửi qua...
Tay run run mở nắp cái lư trầm nghi ngút khói trên bàn, nàng đưa mũi lại gần để xác định.
Quả nhiên là nó.
Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu nàng là ném bỏ thứ hợp hương chết tiệt đã khiến bản thân trải đủ một kiếp hèn hạ. Song tay còn cách vật một kẽ tóc thì dừng, sau đó chậm rãi cầm nắp lư lên đậy lại.
Thứ này vỡ rồi, nàng làm sao còn chứng cớ chứng minh mình bị gài bẫy? Thậm chí, nàng còn phải hit cho nhiều vào, để khi đám thầy lang chẩn ra được tình hình thảm hại của mợ Hai Nguyễn Hoài, người ta mới thấy hết cái sự độc địa của đám đầu trâu mặt ngựa kia.
Dĩ nhiên, thứ hương này nhất định không phải là chủ ý của Ly hay bà Cả. Đã khổ công dựng lên hai gian phòng giống nhau như thế, ắt là muốn tận dụng lời khai của hai ả hầu mà vu cho nàng cái tội giữa đêm thức dậy cố tình lén lút đi trăng gió với đàn ông... Nếu có cái lư trầm gợi dục này chen vào, chẳng phải bức tranh dâm phụ họ khổ công tô vẽ sẽ trở thành giấy lộn hay sao?
Hẳn là cậu Huy nhà này vì muốn tăng phần tình thú cho cuộc cưỡng gian đã tự ý thêm vào rồi.
Tháo một bên hài để lên bàn, Vũ vớ lấy con dao bổ cau trong bộ trầu cụ nơi góc bàn ghè phần mũi để lôi ra một lưỡi dao nhỏ. Lưỡi dao này đã được Dương tẩm thuốc mê rồi cẩn thận giấu vào đôi hài thêu phương Bắc, sau đem đi tặng vợ trước lúc lên đường. Nàng dùng khăn gói lấy nó rồi nhẹ nhàng lên giường đắp chăn nằm đợi. Sức lực nàng tuy không lớn, cộng thêm ảnh hưởng của hương hợp hoan làm chân tay bủn rủn, việc giả vờ chống cự để rạch một đường lên da thịt đối phương lại không phải chuyện gì quá khó khăn. Loại thuốc mê này Dương bảo người đi săn thường dùng để bẫy voi, công hiệu vô cùng, dặn nàng nhỡ vô ý bị người ta bắt cóc thì cứ quặp ngón tung chân đá bừa, sát thương không cao nhưng có thể khiến đối phương tức khắc gục ngã.
Nàng nằm đó nghĩ ngợi mông lung được chừng ba khắc, hai lần suýt thiếp đi mà vẫn chẳng thấy bóng tên Huy quay về, đầu óc không biết có phải do ảnh hưởng kèm theo của rượu không mà ngày càng mụ mị, mịt mờ...
Rất giống như cảm giác lúc ấy, và hình như... còn có thứ gì khang khác đang từ từ dâng trào. Trước khi Vũ kịp ý thức được cảm xúc này là gì, bàn tay nàng đã vô thức đưa đến giữa chân.
Chết nỗi! - nàng giật nảy người, răng cắn chặt. Vốn nghĩ nó chỉ khiến nàng bủn rủn chân tay như lúc xưa, nào hay còn khuấy lên thứ cảm giác bậy bạ này...!
Lồm cồm ngồi dậy, Vũ quyết định bỏ dở kế hoạch gậy ông đập lưng ông, đã toan đứng lên trở về phòng. Nào ngờ, cái thứ hợp hoan chết giẫm kia lại quá mạnh, khiến nàng thình lình choáng váng ngã nhào ra đất.
Cánh cửa mở ra, nàng lờ mờ trông thấy một bóng người khập khiễng tiến đến, trông màu sắc y phục thì rất giống với thứ cậu Huy mặc lúc sáng.
Lưỡi dao đâu nhỉ? - Nàng hoảng hốt nghĩ, đoạn chợt nhớ dường như đã để quên trên giường.
"Đưa em lên giường..." cố hết sức nặn ra chất giọng ngọt ngào nhất, nàng nỉ non van nài.
Gấu quần trắng au chững lại một chút, sau đó toàn thân nàng được nhấc bổng, cảnh vật trong một khắc quay cuồng nghiêng ngã. Vũ nhắm mắt định thần, khi chắc rằng bản thân đang nằm trên giường, nàng mới lật sấp người giả vờ nôn ọe, tay không ngừng mò mẫm dưới chăn.
"Tìm cái này?" lưỡi dao rất nhanh chóng được đưa đến trước mặt.
Nàng xoay ngoắt người lại, nhưng cũng vì quá nhanh mà trong đầu lại ập đến cơn chao đảo.
"Anh Dương?"
"Suỵt, ở ngoài vẫn có người."
Trong giọng cậu có cái gì đó gấp gáp, nhưng tuyệt đối không phải do khó thở. Vũ cố mở to mắt nhìn cho rõ gương mặt quen thuộc, bất chợt hoảng hốt trước đôi mắt đỏ ngầu sâu hoắm và lớp râu mới mọc xanh cả cằm đối phương.
Ánh mắt... cứ như của người từ cõi chết trở về. Kiềm chế, hoang mang, vương chút cuồng loạn.
"Anh sao lại... ra nông nỗi này?" nàng nức nở bật hỏi, tay không kiềm được vươn ra sờ vuốt gương mặt của cậu.
Dương để mặc vợ mình vồn vã vuốt ve, cậu chỉ khẽ nhắm mắt, mày chau lại, môi mấp máy run rẩy, tựa như đang hưởng thụ ân trạch giời ban. Sau đó... có lẽ nhận ra sự mơn trớn này đang từ từ trở nên biến chất, cậu gỡ ray nàng rồi chui ra khỏi mùng.
Ánh sáng cuối cùng hắt vào theo bước chân của kẻ bên ngoài từ từ tắt lịm. Tồn tại trong gian phòng lúc bấy giờ chỉ còn một mảng âm u và tiếng thở nặng nề của người đàn bà trong cơn xuân tình nhộn nhạo.
Bóng tối và ý thức được Dương đang ở đây khiến Vũ hoàn toàn buông lỏng, loại dục vọng bị khơi gợi trên thân thể không hiểu sao sau cơn xúc động lại càng đậm đà, rõ rệt, đến độ nàng phải gồng cứng người để không lao ra vồ vập gã đàn ông nọ.
"Anh Dương?" nàng yếu ớt gọi khẽ.
Ngoài mùng không có tiếng trả lời.
"Anh tạm thời tránh ra gian ngoài đi, em bị trúng hương mê... anh còn ở trong đây sẽ gặp phải những điều không hay..."
Vũ nhướn mắt cố nhìn, cái bóng đen ngoài mùng vẫn không hề di chuyển.
"Em không sao đâu..." nàng nhẹ giọng khuyên lơn. "... chờ một lúc nữa thuốc vã là ổn..."
"..."
"Còn nữa, anh nhớ dập tắt trầm trong cái lư trên bàn...! Kẻo không cả anh cũng bị trúng thuốc..."
"Muộn rồi."
Vũ nhíu mày khó hiểu trước phản hồi này, chỉ trông thấy tấm mùng mỏng mảnh sau đó bị hất tung, bóng người đàn ông rướn mình thoát y vậy là hằn đen cả một mảng.
"Dương...?" nàng bần thần khi ý thức được việc đang diễn ra, toàn thân càng lùi sâu vào trong giường.
Không nói không rằng, đối phương cúi người giữ chân nàng lôi xệch trở về, trong quá trình giằng co đã tuột luôn váy nàng xuống gối.
"Anh Dương...?!"
Đôi tay run rẩy chỉ còn chút lực thế là bị Dương kéo áp lên đầu giường, cậu sau đó dùng gối chen vào giữa chân nàng đẩy xuống chiếc váy đã sớm xộc xệch, tay giật phăng cái yếm trắng ném ra ngoài mùng, mắt đen thẫm trong bóng đêm láy lên nét cuồng loạn.
Toàn thân lõa lồ bị phơi bày trước mặt người, nàng xấu hổ nhắm tịt mắt. Không ngờ loại hương này còn lợi lại gấp mấy lần trước đây, làm cho nàng động tình đã đành, còn khiến Dương trong chớp mắt đã mất đi lý trí.
Cảm giác được chỗ nhức nhối giữa hai chân có vật lạ đang cố chen chúc chui vào, Vũ giật mình nảy cả người lên, tay cố gồng thoát khỏi Dương nhưng không thể.
Nàng gấp gáp rít khẽ. "Đừng...! Anh Dương, đừng! Làm việc này xong... thuốc vã rồi anh sẽ lại lâm vào hoảng loạn như lúc trước mất...!"
Nói chưa dứt câu đã bị làn môi ấm áp kia ập xuống chèn ép, ép uổng thế nào mà khiến nàng chỉ còn biết ú ớ vào miệng đối phương.
Bên dưới, cũng vừa lúc lấp đầy.
Mắt nàng mở to, không phân biệt nổi giữa cơn khoái và cơn đau. Lần thứ ba bị người đàn ông này nhục nhã, không ngờ lại đem đến cảm giác mâu thuẫn như thế này. Cậu như con thú vào mùa động dục, hì hục vài cái thì bất chợt rên vào miệng nàng, dưới thân chẳng bao lâu đã ướt át. (Fast & Furious phần 9 :)))))
Tay gồng khóa nàng theo từng hơi thở nặng nề dần dần mềm đi, nhưng Vũ đã chẳng còn sức lực để chống trả. Dẫu gì cậu làm thì cũng đã làm rồi, sớm muộn cũng thả nàng thôi.
Chẳng ngờ, cậu nằm bẹp trên thân nàng chưa được bao lâu, lại chống tay tiếp tục thúc đẩy. Dục cảm chưa được thỏa trong trận yêu vừa nãy chẳng mấy chốc lại bị dấy lên, nàng đành cắn môi để mặc chồng xằng bậy.
Vụng về nhưng quyết liệt, cậu Hai Dương cứ vậy mà bị cái thân hình mơn mởn nhựa sống của vợ mình làm cho sung sướng đến tối tăm mặt mày, đêm dài năm canh cũng chẳng biết đã va chạm thịt da biết bao nhiêu lần.
Trước khi ngất đi trong xúc cảm cuồng dại gây ra bởi kẻ điên rồ phía trên mình, mợ Hai Nguyễn Hoài chỉ còn kịp mắng rủa ông giời là lão già chết giẫm, có mỗi cái tuồng cũ rích mà cứ lặp đi lặp lại mãi...
Ít nhất, lần này nàng lại chẳng thấy đau.
Cùng một vai đào, cùng một tuồng diễn, khi tâm tình con người ta khác đi, đã không còn là một loại bi kịch thảm thương.
Gà gáy canh năm, Vũ đang mơ màng ngái ngủ thì đột nhiên trước mặt bỗng chói lòa, dường như có người đã hất tung mùng gí đèn vào mặt. Nàng mệt đến nổi không có sức mở mắt, đầu óc gần như nghẽn tắc bởi một giọng nữ không ngừng chửi rủa bên tai.
"Ôi giời ơi cái thứ lăng loàn trắc nết! Còn nằm dài ra đấy cho nó đè lên nữa à?! Giời ơi là giời ngó xuống mà coi cái phường dâm loàn đĩ thõa nó đi tằng tịu với bạn của chồng đây này...! Mày còn nằm đấy? Xuống đây ngay! Xuống đây!"
Cứ mỗi lời nói được thốt ra, móng tay người nọ lại lún sâu vào vai nàng lôi lôi kéo kéo. Vũ dù rất muốn phản ứng, sức lực bản thân lại không cho phép, cứ như từng thớ thịt trên người đã hóa thành nước lỏng vậy.
Tức thì, phía sau nàng bỗng vọng lên hai chữ "buông, ra" vô cùng đanh chắc, áp lực đến từ bàn tay trên vai nàng cũng nhanh chóng biến mất.
"Dư... Dương?" nàng nghe người đàn bà lắp bắp một cách sửng sốt. "Sao... sao lại là cháu?"
Nàng nghe cậu suỵt nhẹ đối phương rồi sột soạt kéo mùng lại, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt khi cậu