Ra đến xưởng, Hai Dương cho đám thợ làm lễ tháo khuôn. Bình thường, đối với các vật thờ cúng phổ thông, đáng ra không cần trang trọng thế này. Nhưng đây lại là tượng phật đem đặt lên bệ cao trong chùa, tính thiêng dĩ nhiên nhiều hơn gấp bội.
Đối với các vật đúc dùng để chứa hồn người trời như thế, mọi việc cần được xử lý trang trọng hơn cả. Vũ còn nhớ vào cái năm nào đó ông Cả đúc tượng Thành Hoàng cho làng Sêu, ông và các lão còn trai giới* hẳn luôn ba ngày trước buổi khai lò nữa cơ.
(*trai giới: Ăn chay và giữ giới, giữ mình cho trong sạch)
Mắt ngó sang gã đàn ông bên cạnh, nàng khe khẽ bĩu môi. Trai giới? Với cái tên dê cụ này, việc đó thôi đừng mơ.
Khuôn được tháo ra, ông Cả và Cả Phát cũng có mặt để đánh giá thành phẩm. Sau một hồi xem xét, ông gật gù ra chiều hài lòng, đoạn quay sang phân cho người thợ cả chưởng quản việc xử lý đồ nguội lo các việc đẽo tạc và hoàn thiện thành phẩm.
Một gã thợ phó thấy mọi sự suôn sẻ thì thở phào rồi nói với gã bên cạnh.
"Thế mà bữa nọ cậu Hai đòi tự tay làm khuôn, tôi còn sợ muốn chết! Còn nhớ cái khánh cậu ấy đúc hôm giỗ tổ không? Hỏng đều là do khuôn đấy! Thế nào mà cái khánh bé tý lại làm hỏng, cái tượng to ngần này lại qua ải được nhỉ? Phải biết khuôn đúc tượng nó còn khó gấp mười khuôn khánh..."
Gã đấy còn luyên thuyên hồi nữa về những cái khó trong khâu làm khuôn đúc tượng, giọng cũng không phải quá to khiến người chú ý. Khổ vì ông Cả và bọn Phát Dương đều đứng gần đó, thế là hết thảy đều nhảy tọt vào tai.
Ông Cả không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn thằng con thứ. Hai Dương lộ vẻ lúng túng, mắt đảo qua anh Cả nhà mình rồi nhanh chóng thu lại, đầu chúi vào cái tượng ra chiều bận bịu. Ông Cả thế là chỉa mũi dùi về ngay hướng đấy, mắt lóe lên chút cáo buộc lạnh lẽo.
Cả Phát bập môi siết chặt tay, thế quái nào lại nhìn hắn như thế? Ngẩng đầu ba thước có thần linh, hắn không hề động đến cái khánh nhà đấy nhé!
Mợ Hai trông cảnh cha con nhà này mày qua mắt lại, kẻ cân đong người đổ vạ, đột nhiên chỉ muốn bật cười, lòng thầm lạy tạ ông giời vì đã ban cậu Hai cho mình. Nàng thật sự không muốn về phe đối nghịch với chồng chút nào. Không hẳn vì thương, mà vì sợ.
Sợ bị tức đến chết á!
Lúc sau, khi bị vặn đến, cậu chồng nào đó mới mỉm cười, vén tóc mai vợ khẽ dạy như này:
"Mưa à, loài người là sinh vật rất lạ. Trong bất kỳ cuộc giằng co nào họ mục kích, mãi mãi sẽ có xu hướng bênh vực kẻ yếu hơn. Nếu ngay từ đầu anh đã tỏ ra mình thắng thế, về sau dễ gì thu được tâm họ? Cứ như thế này, để họ nghĩ anh bị thằng anh chèn ép, họ sẽ vô thức nghiêng về phe anh. Còn về sự thật? Ai rỗi hơi mà đi tìm hiểu? Nhìn việc theo tình chính là thiên tính của con người."
Vợ cậu dạ một tiếng, cúi đầu để câu chữ ngấm sâu vào tâm khảm. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, nàng ngẩng lên nheo mắt nhìn chồng.
"Có phải vì thế mà ban đầu anh toàn vờ bất lực với em không?"
Chững một lúc, cậu Hai buông tay, bình thản xoay qua chỉ bướm chỉ hoa rồi kêu đẹp quá.
Mợ Hai mặc kệ cái trò tảng lờ dở hơi của chồng, hờn mát vài câu rôi bỏ về nhà lo chuyện.
Bản thân là người nắm khóa kho, hằng ngày nàng cũng không hề nhàn rỗi. Tính ra thì cánh đàn bà lành tính hơn bọn đàn ông nhiều lắm. Phe cánh thì cũng có đấy, nhưng từ tết đến giờ vẫn chưa gây ra sự gì quá đáng, cùng lắm cũng chỉ dăm ba chuyện cà khịa vặt vãnh.
Có lẽ ăn tết xong mập thây, đâm chây lười?
Mợ Hai Dương vừa nghĩ vừa cho là phải lắm, chưa kịp thở ra hơi thì con Lượm đã chạy ù đến, mặt mày xanh lét như trúng phong, phải cảm.
"Mợ... mợ ơi! Phen này gay rồi! Mợ Ly đang nghiền hoa chế hương thì ngất, cô Sáu đang khóc la với bà Cả là do mợ hại đấy ạ...! Mợ mau đến phòng bà đi ạ!"
Vũ chớp mắt, ô hay một tiếng. Nghĩ thôi mà đã đến? Nghĩ đến vàng bạc mà linh thế này thì hay rồi.
Chân theo con hầu đến cửa, nàng cũng tường được đôi ba sự can hệ. Ơ, ra là thị Ly bị sẩy thai.
Bẩt ngờ quá đỗi, nàng suýt đã tự quàng phải chân. Ôi chao... chửa rồi á? Nom vợ chồng nhà đó suốt ngày hết lẫy rồi hờn, thế mà đã thành ra cái hòn thịt? Còn vợ chồng mình, chim chuột suốt ngày mà chẳng có nổi một cọng lông, hờn chết mất!
Mợ Hai ganh lắm cơ, còn lộ rõ lên mặt. May là con Lượm nhắc nhở, nàng mới kịp thời trở mặt như nướng cá khô. Đùa, mới được trai ấp có mấy tháng trời, suýt quên luôn mình cần phải kín kẽ cẩn thận rồi...?
Cơ mà cũng có cần nàng cẩn thận làm gì, người vừa lộ diện nơi cửa thì đã bị một bạt tai vào mặt, nhanh đến độ nàng suýt nữa va đầu vào thành cửa.
Vũ đã đoán được lần này gọi nàng đến, hẳn là muốn vung vạ chi đây. Khổ điều, nàng nào có hay, đối phương lại nhanh tay đến như vậy? Đây đích thị là con mụ Út Hằng rồi chứ còn ai nữa?
"Quân chết xỉa! Thứ chết xăm! Cả con của thằng Cả mà mày cũng dám giết?! Hôm nay tao mà chẳng xé mày ra, tao không mang họ Nguyễn Hoài nữa!"
"Cô Hằng! Dừng lại mau!" tiếng bà Cả từ trong hốt hoảng vọng ra. "Còn không mau vào can chúng ra? Giời ơi...!"
Chờ đến khi cả hai được lôi ra, đầu tóc Vũ đã bị lôi rối bù, còn bà cô Út... thì chụm chân khụy gối, đau đến độ nói không nên lời, hẳn là cái chỗ bị thương phải nằm đâu đó giữa hai "rường nhà tổ".
(Rường là cột, hai rường nhà tổ ở đây ám chỉ hai chân.)
Được con Lượm giúp sửa sang đầu tóc xong xuôi, người ta thấy mợ Hai Dương tựa vào người nó bước vào trong gian, suốt cả quãng đường yếu ớt rên rỉ, mắt còn rưng rưng như muốn rơi lệ.
"U ơi, thế này là thế nào ạ...?" mợ Hai thổn thức. "Sao cô Út lại cứ thế ạ? Gặp là nhè ra đánh vả. Con là con cháu trong nhà chứ có phải con trâu con chó đâu ạ...?! Con đến nước thắt cổ tự vẫn mất thôi...! U thương thì xử giúp con với u ơi!"
Thấy dâu thứ bù lu bù loa, bà Cả bèn thở dài tỏ ra khó xử. "Thôi, chị Hai cứ ngồi xuống đấy trước, rồi u tính."
Trong bụng lại thầm rủa mắng con em chồng ngu độn. Ra vầy thì mất thế rồi còn gì? Ông chú Hai còn ngồi ngay kia, thể nào lát sau ông Cả về cũng một hai học lại, là họ dồn ép con cháu ra sao, đánh phủ đầu con cháu thế nào...
"Chị đừng vờ vịt nữa."
Thoáng nghe giọng quen quen, Vũ lau nước mắt quay sang nhìn. Ô hay, hóa ra là cô Sáu Hạ đây mà. Hôm nay cắn phải tiết gà à?
Mặc kệ ánh mắt hoang mang của chị dâu thứ, cô Sáu nhíu mày, bình tĩnh hạ giọng.
"Rõ ràng chị cố ý xui chị Ly đi hái hoa nhài về làm hương."
Vũ vẫn chưa hiểu sao ra sao, chớp mắt hỏi. "Thì sao hở cô Sáu?"
Sáu Hạ hít sâu, ra chiều nén giận đáp lời. "Hoa nhài có tác dụng hoạt huyết, hương hoa nhài vì thế nếu hít phải trường kỳ rất dễ gây sinh non."
Lời này vừa ra, cả gian phòng chợt im phăng phắc.
Duy có ả đàn bà trong lời cáo buộc ngấm ngầm là bình tĩnh gật đầu, sau còn lau lau mắt ừ nhỉ một cái, chắp tay ngồi ngay ngắn ra chiều học trò lắng nghe thầy đồ giảng bài.
Cô Sáu cạn lời, thật không biết xử lý cái con đàn bà cổ đại này như nào luôn. Sao không theo kịch bản gia đấu chút nào hết vậy? Ả giả ngu giả nghễnh thì thôi đi, những kẻ còn lại sao vẫn im lặng thế này? Rõ ràng ban đầu khi lắng nghe lý luận của thị, họ cũng tỏ ra đồng tình lắm mà? Sao hung thủ đến rồi thì ai nấy vờ như không biết gì hết vậy?
Lướt qua một loạt các gương mặt điềm nhiên như không cùng tỏ ý trông đợi mình tiếp lời, Sáu Hạ đột nhiên vỡ lẽ.
Cái đám cổ nhân này... rõ ràng muốn đẩy thị ra đứng mũi chịu sào.
Không cần biết thị Vũ có thật đã gây ra sự ấy, hoặc trong lòng họ có bao ghét mấy hờn ả, họ sẽ không bao giờ chủ động ra mặt chỉ trích. Bo bo giữ thân, chính là phép làm người trong các đại gia tộc đông chi đông dòng, Sáu Hạ chua chát nghĩ.
Nhưng thế thì... có công bằng cho Ly không? Cô Sáu khó chịu trong lòng lắm. Cùng là người xuyên về cổ đại, đều là cái phận lang bạt tha hương, thị thấy thương cho Ly lắm. May là thị xuyên đến còn có Ly bảo bọc, chỉ dạy cho các thứ lễ tục để có thể dễ dàng hòa nhập, không bị nghi là ma quỷ nhập người; nhưng mà Ly ngày xưa thì... chỉ có một mình thôi. Huống hồ, Lưu Ly còn là nữ chính trong câu chuyện này, tuy vẫn chưa xem hết cuốn sách kia, thị vẫn