Đánh chết Lưu Ly cũng không ngờ, có một ngày thị lại tự hại chính mình.
Bàn tay sờ soạng cái bụng phẳng lì, trong lòng trào dâng biết bao nỗi chua cay, hối hận, đau khổ.
Trên cả, chính là oán.
Đến giờ điểm hiện tại, nếu thị còn chưa phát hiện ra có gì đó rất bất ổn với thế giới này, đã bõ công bản thân sinh trưởng ở hiện đại một đời.
Quyển tiểu thuyết kia, tuy thị chỉ mới đọc được vài dòng đầu, chí ít đã biết rõ bản thân chính là nữ chính của toàn câu chuyện. Ấy nhưng, làm gì có nữ chính nào rơi vào nghịch cảnh cay đắng dường này? Làm gì có nam chính nào hoa tâm như vậy? Làm gì có câu chuyện nào lại thiên vị nữ phụ thế kia?
Thị tỉnh rồi! Hoàn toàn bị trái ngang vả cho tỉnh! Con của thị, lại bị chính kế mưu của mình phá mất đi! Lưu Ly có thể vịn vào việc thị Vũ từng hại mình mà thẳng lưng làm ác, đấy xem như ăn miếng trả miếng, người xỉa ta xiên. Nhưng còn con thị thì sao? Thị không cố tình, nhưng nó đã mất. Thị biết đối mặt với lầm lỡ này thế nào? Lương tâm của thị không sao kham nổi gánh nặng dường này...!
Thẳng tay gạt đổ bát thuốc trên đôn, thị nhào xuống vơ lấy một mảnh vỡ toan tự tận cho xong cái kiếp tội nợ. Thị khó chịu quá, đau lòng quá, và trên cả, sợ hãi quá.
Rõ ràng, đây không phải câu chuyện của thị rồi...!
Là nữ phụ nghịch tập ư? Là trọng sinh trả thù ư? Thị còn không thể tin đây đơn thuần là tiểu thuyết bình thường nữa! Là gì cũng được, chỉ có một điều đã vô cùng rõ ràng, thị không phải vai chính. Chủ nhân của thế giới này đã trịnh trọng tuyên bố như thế, bằng oan nghiệt và bẽ bàng liêng hồi giáng xuống - thị đã lỡ tay tự giết con.
Nhìn chằm chặp mảnh vỡ trong tay, mắt Ly nhòe nhoẹt.
Rồi... thị cứ chịu thua thế này ư?
Đấu tranh vươn lên gần mười năm ở cái chốn hoang đường này, rốt cục cũng chỉ làm một vai phụ lót đường cho người khác ư?
Ánh đèn dầu lập lòe tưới lên tấm bình phông Mai lan cúc trúc mấy vệt sáng loang lổ, hắt ra tường những hình thù quỷ dị rợn người, hệt lũ yêu ma uốn éo ngoác cười chế nhạo.
Dù có là trúc là lan, đứng trước ánh sáng, sau lưng cũng để lại bóng đen hoang tàn.
Con người, không thể cứ mãi tỏa sáng lung linh được.
Thả mảnh vỡ lại lên sàn, Ly lau mắt, chậm rãi bước về giường. Gọi con hầu vào lau dọn xong xuôi, thị chăm chú nhìn nó hồi lâu. Đây chính là đứa gái út nhà lão Tô, trước giờ luôn cun cút theo sau lưng thị, đến tuổi còn tự nguyện về hầu. Thị dù rất tin tưởng, ngặt vì ngại liên lụy đến nó, cũng không muốn thẳng tay sử dụng.
Cố nhiên, đấy cũng là cái lẽ đúng đắn nên làm, con bé còn trẻ dại thế kia, làm sao thị nỡ lòng lợi dụng, kéo nó xuống bùn lầy cho đành? Thị Vũ thì thôi, nhưng nó vô tội.
Thế nhưng... con thị cũng vô tội. Mà cái thế giới này... cũng có tha đâu?
"Cái Nhụ?"
Con bé tóc búi đôi ngước mặt nhìn chủ, ngoan ngoãn đứng lên cúi đầu dạ một tiếng. Thoáng thấy mợ chủ mình hôm nay cười rất chi là lạ, nó có hơi lo lắng. Nhưng kệ, miễn là mợ chịu cười, xem chừng đã nguôi ngoai vài phần rồi.
Ly ngoắc con bé lại gần, cúi đầu rỉ tai.
"Đi nói riêng với anh Cả nhà con, mợ Ly chấp nhận cầu khẩn ngày đó, hẹn cậu chợ phiên hôm kia ra bờ đê bàn việc. Nhớ, đừng để ai thấy, phải giữ bí mật."
Nhụ gật đầu liên tục, mắt ánh lên niềm vui khấp khởi. Nó dù chẳng hiểu mợ sao phải sai sử nó sự này, càng không biết mợ có can hệ gì đến anh trai nhà nó, nhưng ba chữ "giữ, bí, mật" ở cuối cùng đã cho thấy, mợ chịu tin nó rồi. Con người mà nó sùng bái nhất đời, chịu tin tưởng nó rồi!
Nó cuối cùng đã trở nên quan trọng.
.
Mùa hạ năm ấy, con Nhụ đã trở nên quan trọng thật, cũng là quan trọng nhất trong cuộc đời cô Sáu nhà này.
Nhờ nó, cô Sáu sắp phải lấy chồng rồi.
Chính xác hơn, là lấy anh Cả nhà nó.
Rúc sau làn váy mợ chủ nhà mình nhìn anh trai bị ông Cả vung gậy đập túi bụi, Nhụ xót xa và sợ hãi vô cùng. Nhưng chả sao, mợ nó đã bảo rồi, chỉ cần qua được ngưỡng này, anh Cả sẽ một bước lên mây, không những thành công thoát kiếp nô bộc, còn có thể kéo cả nhà lên bậc chủ cả, con cái đời sau sẽ không phải cúi đầu hầu người.
Cả cái sự này, chỉ tội mỗi ông Cả mà thôi, trước không lâu còn đau đầu vì con em, nay lại một phen lên máu vì con gái. Giời ơi, lẽ nào cái mả nhà ông là mả lăng loàn? Lớn nhỏ đẻ ra đều ưa nghề vụng trộm? Còn may sự này được hai đứa con dâu phát giác, trên dưới cũng chỉ vài con hầu ngoan ngoãn tỏ tường, sự mà để làng hay, chẳng lẽ ông phải cậy thằng Hai gài một tràng hạt khác vào góc bè chuối?
Hai đứa con trai được lệnh khẩn cũng đã về đến cửa, ông mệt mỏi ngồi lại lên sập thở phì phò, ngón tay run run chỉ vào một nam một nữ quần áo không mấy chỉnh tề đương quỳ mọp trên đất.
"Thằng Hai, mày xem rồi xử cho thầy!"
Cả Phát vừa nghe xong lời này thì mày hơi nhiu nhíu. Sao lại là thằng Dương? Hắn mới là con cả trong nhà, dù có việc gì cũng nên hỏi hắn trước mới là phải lẽ chứ?
Hai Dương đáp dạ, đoạn chậm rãi đi lên, lúc lướt ngang qua cô gái đương quỳ mọp trên sàn, cậu thấy bờ vai thị bỗng run lên cầm cập.
Mới đánh ra hơi đã sợ thế rồi?
"Ái chà, lần này đến cái Hạ nhà ta đấy à?" cậu khẩy cười nói khích.
Quả nhiên, thiếu nữ phẫn uất ngẩng đầu nhìn lên. Trong đôi mắt tròn xoe đen láy đã từng thuộc về cô em gái dại khờ, cậu trông thấy nỗi sợ vô lý đã bán đứng thân phận kẻ chiếm xác, sau đến là không cam, rồi uất hận, nghẹn ngào.
"Ối chà, cô nhìn tôi thế này là sao? Muốn tôi tự chặt chuối kết bè cho cô du hồ phỏng?"
"Đủ rồi, chú Hai!" Phát chen vào trách quở, đoạn ái ngại nhìn sang bà Ba đang khóc đến lả người. "Còn có người lớn trong nhà, sao có thể bỡn cợn không đúng chỗ như vậy?"
Hai Dương gật đầu ra chiều biết lỗi, quay sang bà Ba vái một cái thật sâu. "Vâng ạ, anh Cả dạy rất đúng, con xin dì tha cho."
Thứ cậu muốn dò xét, cũng đã dò ra rồi, không rỗi sự đùa với con ốc mượn hồn này nữa. Quả đúng như cậu đoán, Sáu Hạ bị bẫy. Và hiển nhiên, y thị nghĩ cậu là người ra tay. Nếu không, cũng không bất chấp sợ hãi mà nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thật thì cô ả này cũng người cẩn trọng, mỗi lần gặp cậu vô cùng im hơi lặng tiếng, thỉnh thoảng chỉ cố tình phát ngôn ngô nghê, khờ khạo để giả đứa ngu dại. Chỉ trách, ngôn từ khôn khéo cho lắm vào, biểu cảm đã phản bội tất cả. Hẳn là từ lúc chiếm xác con Hạ đến giờ, ả chưa từng để tâm nghiền ngẫm dung mạo bản thân.
Người ta bảo tâm sinh tướng, cô Sáu đây còn là cái đứa được cao xanh phú cho cái tướng dễ nhìn. Là dễ nhìn theo đúng cái nghĩa thô sơ của nó. Mắt to, môi chúm, mày cong cong lá trúc, chưa kịp cười thì đối phương đã biết nhà có hỷ rồi. Huống hồ là loại cảm xúc dữ dội như sợ hãi, qua sao được đôi mắt người đã từng trải bao sự đời?
Đã chiếm xác người, còn không biết triệt để tận dụng, quá ư thất bại.
Chẳng bù với con vợ nhà cậu, một ngày soi gương hẳn cũng trăm lần, rỗi sự là cười duyên tám kiểu, liếc mắt mười chiều. Ban đầu cậu cũng nghĩ là nàng điệu đà mà thôi, sau này mới hay, ấy là một cách rèn luyện biểu cảm để tròn vai với đời.
Nhắc đến đây lại khiến lòng mề tê tê, Hai Dương bỗng muốn ôm vợ ghê gớm.
Thôi, xử cho nhanh để còn về tìm vợ ăn trưa, có khi còn kịp đè ra xài một chập một hồi.
"Thưa thầy, nay đã ra thế rồi, sẵn ngày nghênh tượng của chùa Vát Hồng cũng không còn xa, ta làm luôn cái lễ nghênh thân cho con Hạ là vừa."
Ông Cả hả một cái, bà Ba đang khóc lóc cũng đột nhiên nín bặt. Tất cả đều trân trối ngó đứa con thứ nhà mình. Há có tgeer giản đơn như thế? Đây là chủ tớ lén lút tằng tịu đấy, tớ kia còn không phải nô bộc nhà mình!
Gõ gõ quạt lên trán ra chiều đãng trí, Dương hất đầu về phía gã trai cạnh Hạ, lúc bấy giờ vẫn im lìm quỳ rạp.
"Cậu trai kia... à, là cậu Hóa nhà thầy Tô nhỉ? Tôi thấy cậu cũng người có tài, tướng tá cũng đạo mạo, xem như xứng với cái Hạ nhà tôi. Ngặt nỗi, cậu lại là người của chi tư, thầy tôi có muốn cướp về làm rể thì cũng nên có chút lẽ phải với bên đằng họ. Chẳng bằng, tôi tính thế này...."
Cậu cố tình để lửng câu nói, cùng lúc dò xét biểu cảm mọi người trong phòng. Nhác thấy bà Hai mặt đầy hy vọng, lưng ông Cả cũng thẳng thớm hẳn ra, cậu biết, cá lớn đã cắn câu.
Lướt qua gương mặt không thể tin nổi của con ốc mượn hồn, cậu khẽ nhún vai, ném cho y thị một ánh mắt bất lực như muốn nói, chịu thôi,