“Hiểu lầm? Ngũ Vận Uyển, cô thật ngây thơ, đáng yêu.
Mọi người đều biết trận hoả hoạn đó, lẽ nào chỉ một mình tôi hiểu lầm cậu ta? Cô đừng để bị Nam Ngự lừa, thông minh lên một chút, mau chóng ly hôn rồi rời xa cậu ta đi."
Rời xa Nam Ngự? Sao Ngũ Vận Uyển có thể làm được? Cô luôn tin tưởng Nam Ngự, anh sẽ không lừa cô.
Mặc Nham lại nói: “Cậu ta vì bảo vệ tính mạng mà có thể vứt bỏ Chiêu Huyên, một mình chạy thoát, huống chi là người chỉ có duyên bèo nước gặp gỡ như cô.
Lỡ sau này cô và cậu ta đều gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cô xem Nam Ngư có còn quan tâm đến cô hay thể hiện tình cảm một cách ngông nghênh và nói yêu người vợ là cô không? Ngũ Vận Uyển, cô nên tỉnh mộng rồi đó!”
Mặc Nham nói về Nam Ngự rất tệ, dường như anh là một tên khốn xấu xa.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy còn chưa tìm ra chân tướng vụ hoả hoạn đó mà Mặc Nham đã chỉ trích Nam Ngự như vậy là rất không công bằng với Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển đáp lại: “Sếp Mặc, anh thật sự hiểu lầm rồi.
Năm đó Nam Ngự không bỏ Mặc Chiêu Huyên lại, là Mặc Chiêu Huyên bảo Nam Ngự mau chóng rời khỏi nơi đó tìm người tới dập lửa! Nam Ngự không hề tự chạy trốn một mình!
Nam Ngự rất buồn vì chuyện này.
Anh ấy vẫn luôn giữ đồ của Chiêu Huyên, ngay cả tôi cũng không được động vào.
Trong lòng Nam Ngự luôn có chiều
Huyên, đó là vĩnh hằng.”
“Vĩnh hằng” Nhắc đến Chiêu