Trong một góc hẻm bên kia đường, nó và Nguyên khoái chí đứng cười, nó khoái nhất là lúc ông Tư "nè" tụi kia, đẹp mắt quá xá
_ Hj`, tụi kia mờ hem biết điều đầu hàng là ăn đòn bầm dập rồi - Nguyên thích thú - mày chơi cú này độc thiệt, hay quá xá, há há !
_ Tao mờ - nó toét miệng cười.
_ Mờ thui, zìa mày - nó nhắc khi thấy trời nhá nhem tối
_ " Cứ từ từ " - Nguyên đang hào hứng
_ Từ từ mốc xì, tối nay tao còn phải làm thay thằng Phong nữa
_ Uh, tao wên, zậy zờ zìa.
Về tới căn nhà 2 tầng thân thương cũ kỹ cuối xóm, nó đẩy cửa đi vào
_ Bớt chưa mày, tao mua ày tô cháo vịt nà - nó nói to khi bước vào nhà
_ Uh, cám ơn, tao đỡ đỡ rồi - 1 bộ mặt xanh xao thò xuống từ trên gác trả lời nó
Nhìn mặt thằng bạn cùng phòng mà nó ngao ngán, hốc hác quá chừng. Từ ngày má thằng Phong mất trong một tai nạn xe đau thương, ba nó cũng bỏ đi theo gái. Hận đời thằng Phong chuyền về ở với nó luôn, hai thằng cô đơn đùm bọc lẫn nhau, sống trong căn nhà gỗ cũ nát thuê của bà chủ cuối xóm.
_ Ăn đi cho khỏe mày - nó vừa nói vừa đưa cho Phong tô cháo nóng hổi
_ Uhm, cám ơn mày, mày tốt với tao ghê!
Phong đỡ tô cháo mà nghẹn ngào, từ ngày mẹ Phong mất, chỉ có nó là luôn luôn tốt với Phong, nó an ủi Phong những khi Phong buồn, chăm sóc Phong những khi Phong ốm
_ Tốt lành gì, tao chỉ sợ mày chết không ai ……trả tiền phòng với tao thôi.
Nó chống chế dỡ ẹc, Phong mỉm cười, Phong biết nó là thằng bạn tốt, nó luôn là người mang niềm tin và niềm vui đến cho Phong, nó là tia sáng cuối cùng của cuộc sống này đối với Phong..
_ Ăn rồi ngủ đi cho lại sức, tối nay tao đi làm thay mày cho - nó vừa nói vừa và thật nhanh tô cơm nguội.
_ Nhưng mà mày biết làm hok đó ? - Phong thắc mắc.
_ Sao hông mậy, dễ ẹc, vá mấy cái ruột xe chớ nhiu.
Nói rồi nó vớ thùng đồ nghề bước thật nhanh ra cửa trước khi Phong kịp nói câu gì đó. Nó xách thùng đồ nghề ra đầu xóm, ngồi xuống ngã ba đường, dưới gốc cây bơ già, chỗ làm ăn thường ngày của Phong. Hỗm rày trời trở lạnh nên ít người ra đường lắm, vì vậy mấy điểm vá xe cũng trở nên vắng khách . Ngồi thật lâu mà chằng có cái xe nào chịu… lủng lốp cả, nó bỏ qua quán càfê bên đường kêu ly bạc xỉu, sở thích của nó là đăm chiêu mỗi đêm khi ngồi bên ly càfê và gói thuốc. Con bé bán càfê với gương mặt bầu bầu, mắt to tròn, nhìn xinh tệ, ngạc nhiên hỏi nó.
_ Anh Phong bữa nay không đi làm ah`.
_ Phong bữa nay bịnh rồi, tối nay anh thay Phong lo cho Trúc được hôn - nó cười gian gian nhìn con bé.
_ Mơ đi, hổng có cửa đâu - con bé hếch mặt trả lời nó
_ Gì khó "dậy" , anh với Phong cũng như nhau mờ.
_ Anh khác, Phong khác, hổng có như gì hết - con bé thẳng thừng
_ Nhưng mờ….
Nó im bặt, giật mình quay qua chổ làm ăn, bên kia đường, một con nhỏ dễ thương hết sức đang kêu lớn.
_ Chú gì vá xe ơiiii….
Nó chạy vội qua đường, dừng lại bên đống đồ nghề, liếc mắt nhìn kon nhỏ đang dắt chiếc xe đạp đời mới với vỏ sau lép xẹp. Trời đất, nhìn xa xa nhỏ dễ thương quá chừng, dậy mờ lúc nhìn gần…….. còn dễ thương ác chiến hơn nữa, mắt bồ câu nà, mũi cao thẳng nà, mỏ hơi chu chu nhìn ..…."dễ ghét" thiệt.
_ Gì zậy..…… "cháu" - nó nhe răng cười
Kon nhỏ có vẻ hơi quê vì gọi nhầm, thằng nhóc đội cái nón nghiêng nghiêng trước mặt có vẻ cỡ nhỏ hơn là cỡ "chú gì" đó.
_ Oh`…….oh`, vá giùm cái xe đi - nhỏ ấp úng
_ Ở đây hổng có vá giùm - nó chọc
_ Oh`…