Sau một hồi lâu, cô nhỏ giọng nói với Đình Trung: “Ngoan, ông cố có chuyện muốn bàn với chị, em ngoan ngoấn tự ăn trước đi nhé.”
Lúc này Đình Trung trề cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ tự cầm chén với thìa của mình lên.
Kiều Phương Hạ vươn tay giúp Đình Trung gắp mấy đũa đồ ăn mà cậu bé thích, để vào chén cho cậu.
Nhưng Đình Trung vẫn vừa ăn, vừa lẩm bẩm: “Chị mới không phải là khách đâu.
Kiều Phương Hạ vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, im lặng không nói gì.
Phó Viễn Hạo liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, đặt chén đũa trong tay xuống.
Nhà họ Phó có quy định, lúc ăn cơm không được nói, nói chuyện thì không ăn cơm.
Kiều Phương Hạ thấy mặt ông cụ hơi nghiêm lại, cũng lập tức đặt chén đũa xuống theo.
Sau đó cô nhìn Phó Viễn Hạo, thưa: “Ông Phó, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng ạ.”
“Ngày hôm qua khi đoàn phim tới khách sạn, Lệ Kiến Đình đã tự mình tới tìm ông nói chuyện, còn tới trường học tìm Đình Trung” Phó Viên Hạo hạ giọng, châm chước nói.
Đình Trung gật cái đầu nhỏ, trong miệng vừa nhai đống đồ ăn, vừa lúng búng nói: “Buổi sáng ông cố mua bánh ngọt cho Đình Trung ăn đấy”
“Tâm tư của trẻ con không phức tạp như người lớn, cậu bé chỉ cho rằng Lệ Kiến Đình nhớ cậu nên mới đến tìm thôi.
Kiều Phương Hạ còn tưởng rẵng Phó Viễn Hạo muốn chất vấn cô chuyện cô và Lệ Đình Tuấn tính đi đăng ký kết hôn, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần nghe chửi.
Ai ngờ chuyện ông cụ muốn nói lại là về Kiều Diệp Ngọc.
Lệ Kiến Đình thương Kiều Diệp Ngọc như vậy, dù chỉ là một chút đau khổ cũng không muốn cô ta phải gánh chịu.
“Nếu cháu đồng ý giải quyết chuyện này cách đơn giản.
Lệ Kiến Đình cam đoan mai mốt sẽ không giành quyền nuôi dưỡng Đình Trung nữa, đồng ý để đứa nhỏ ở lại nhà họ Phó.
Phó Viễn Hạo thấy Kiều Phương Hạ không lên tiếng