Trò oẳn tù xì kéo dài khoảng một hai phút, hai người xếp cuối cùng có chút không cam tâm, dỏng miệng lên chửi bới rồichạm vào người Kiều Phương Hạ trước.
“Đừng có nói người phụ nữ này trông có vẻ gầy, nhưng thực ra cô ta là bảo bối đó!” Vừa nói, vừa bóp chặt khuôn mặt của Kiều Phương Hạ.
Tay còn chưa rút về đã cảm thấy đau nhói.
Khi ý thức được mới phát hiện ra Kiều Phương Hạ đã cần ngón tay cái của mình chảy máu!
“Nhả ra!” Người đàn ông đau đớn rít lên.
Kiều Phương Hạ cắn thật chặt không có ý định buông ra, người đàn ông đau đớn đến mức không thế chịu nối, anh ta quay người lại dùng tay kia tát Kiều Phương Hạ một cái thật mạnh.
Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ bị sưng tấy, nhưng vẫn không buông tha.
Người đàn ông chỉ cảm thấy ngón tay của mình sắp bị Kiều Phương Hạ căn đứt mất rồi, anh ta phát điên lên vì đau đớn, lập tức kéo đầu Kiều Phương Hạ đập xuống giường, lúc này mới rút được ngón tay ra khỏi miệng cô.
Nhìn kỹ hơn, chỗ mà Kiều Phương Hạ vừa cần, vết thương sâu đến mức có thể thấy xương rồi!
“Đồ khốn kiếp! Cho mày mặt mũi mà còn không biết điều! Còn dám làm vậy!” Người đàn ông đau đớn vừa mắng vừa đá Kiều Phương Hạ vài cái, xé toạc quần áo của cô.
Mà những người đứng bên cạnh lại bật cười.
“Không ngờ tính tình của cô ả thật là hoang dã!”
“Chút nữa người đầu tiên phải