Chương 88: Tình yêu có thể nặng tới bao nhiêu
Nghiêm Cẩn sau khi tỉnh lại, Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn đang ngủ say, có lẽ bởi vì lúc nãy đã bắn quá nhiều lần nên sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên có chút tái nhợt, Nghiêm Cẩn nhìn mà đau lòng không thôi, nhịn không được đưa mặt đến gần nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Hạ Thiệu Nhiên.
"Ư...." Hạ Thiệu Nhiên chậm rãi mở mắt ra.
"A... thật xin lỗi..... đã đánh thức em...." Nghiêm Cẩn lập tức liền hoảng sợ, vội nằm lại chỗ cũ, kinh hoảng thất thố nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
Ý thức Hạ Thiệu Nhiên lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, an tĩnh nhìn Nghiêm Cẩn mặt đối mặt không nói lời nào.
"Thiệu Nhiên, thật xin lỗi..... anh.... anh....." Phía dưới chăn là thân thể hai người vẫn còn đang hoàn toàn trần truồng, tuy nói Nghiêm Cẩn lên giường cùng Hạ Thiệu Nhiên làm tình là vì muốn giúp cậu, nhưng thái độ trầm mặc của Hạ Thiệu Nhiên thật sự khiến cho Nghiêm Cẩn không yên lòng, tâm Nghiêm Cẩn rơi xuống một chút, ngay cả cánh tay ôm lấy Hạ Thiệu Nhiên cũng dần buông lỏng ra.
"Nghiêm Cẩn, cảm ơn anh." Trầm mặc một hồi lâu sau, Hạ Thiệu Nhiên rốt cuộc cũng mở miệng, thậm chí trên khóe môi còn gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn lập tức ngơ ngẩn cả người, ngây ngốc giương miệng không nói ra lời.
"Cảm ơn anh...." Nụ cười trên mặt Hạ Thiệu Nhiên cũng trở nên rõ ràng hơn, cái tay phía dưới chăn chủ động ôm lấy Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn sau khi hồi phục lại tinh thần, vội vàng gắt gao ôm lấy Hạ Thiệu Nhiên vào trong lồng ngực mình.
"Ai da!" Cái tay bị thương của Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên bị Nghiêm Cẩn động vào khiến cậu kêu lên đau đớn.
"Xin lỗi xin lỗi.... Thiệu Nhiên.... thật xin lỗi...." Nghiêm Cẩn nhanh chóng thả Hạ Thiệu Nhiên ra, khẽ cầm lấy cái tay của cậu không ngừng hôn nhẹ, lại liên tục nói lời xin lỗi, thanh âm càng lúc càng thấp kèm theo hỗn loạn nghẹn ngào sâu sắc.
Hạ Thiệu Nhiên cảm giác được giọt nước mắt ấm áp của Nghiêm Cẩn rơi trên mu bàn tay mình, đồng thời chảy vào trong lòng mình.
Hạ Thiệu Nhiên đã từng nghĩ mình và Nghiêm Cẩn không thể nào ở bên nhau một lần nữa, bởi vì cái tay tàn phế kia vĩnh viễn là một bức tường ngăn cách trong lòng cậu không thể vượt qua, chỉ là hiện tại..... Nghiêm Cẩn đã cứu cậu....
Có thể Hạ Khả Tâm sẽ không giết Hạ Thiệu Nhiên, nhưng nếu Nghiêm Cẩn không đúng lúc chạy đến cứu, có lẽ Hạ Thiệu Nhiên thực sự đã bị luân phiên cưỡng bức, những ảnh chụp lại sẽ bị lan truyền ra ngoài.... Một khi chuyện đi tới bước ấy, Hạ Thiệu Nhiên không biết chính mình còn có thể có dũng khí sống tiếp trên đời này hay không. Cho nên nói, Nghiêm Cẩn lúc này đây cũng giống như đã cứu Hạ Thiệu Nhiên một mạng vậy.
Chuyện này xem như huề nhau sao? Đương nhiên, những tổn thương mà Nghiêm Cẩn gây ra cho Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn đó, chỉ là sau khi hai người lăn lộn trải qua một vòng lớn như vậy, từ chuyện Hạ Thiệu Nhiên kết hôn, Nghiêm Cẩn ngăn cản hôn lễ của cậu, đến khi hai người công khai quan hệ, vòng đi vòng lại cuối cùng hai người cũng nằm chung trên một chiếc giường. Đây xem như là duyên phận hay là nghiệt duyên? Hạ Thiệu Nhiên nghĩ thầm bản thân mình trăm phương ngàn kế muốn rời xa Nghiêm Cẩn, kết quả vẫn không trốn thoát được, không thể quên đi được, cuối cùng hai người lại ở bên nhau....
"Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên ngữ khí ôn nhu khẽ gọi một tiếng.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ mừng rỡ như điên, khóe mắt treo lại giọt nước mắt chưa khô.
Một