Nửa tháng trôi qua rồi mà Huỳnh Hoa vẫn cứ giữ mãi nét mặt lãnh đạm thờ ơ đó, không buồn không vui, không thèm nói chuyện với anh. Điều mà cô làm nhiều nhất trong suốt những ngày qua chính là gật đầu và lắc đầu. Ăn cháo ăn cơm đều phải do anh đút nếu không cô sẽ chỉ ngồi ngẩn người, ngẩn người đến chán là lại nằm xuống ngủ ngon lành gọi thế nào cũng không dậy.
Những lúc cô ngủ Dương Long thường ngồi bên cạnh để trông chừng để bất cứ khi nào cô thức giấc cũng có thể nhìn thấy anh. Anh tự cảm thấy mình đã làm tổn thương cô quá nhiều rồi, kể từ giờ anh không muốn cô phải lo lắng vì bất cứ điều gì nữa. Cũng nhờ vậy anh nhận ra những ngày gần đây khi ngủ gương mặt cô đã giãn ra không còn tỏ ra đau thương, nước mắt cũng không còn rơi khi ngủ. Anh vui vì cuối cùng có vẻ như trong lòng cô đã cảm thấy đỡ hơn. Nhưng trước mặt anh, nét mặt cô vẫn không thay đổi, bình chân như vại…
Ngày thứ hai mươi kể từ khi anh quay lại, anh ngồi cạnh cô ôm cô vào lòng dịu giọng:
- Dù sao đây cũng là nhà của nhị vị lão tiền bối chứ không phải là nhà của chúng ta. Chúng ta cứ ở lại như vầy dường như không tiện cho lắm. Em cũng thấy vậy phải không?
Cô ngồi im lặng không trả lời anh. Dương Long lại nói tiếp:
- Bây giờ trong người em đã khỏe hẳn chưa?
Cô chỉ nhẹ gật đầu. Thấy vậy anh nói tiếp luôn:
- Vậy ngày mai chúng ta cùng rời khỏi đây nhé.
Cô im lặng, anh không thể đoán được như vậy là đồng ý hay không đồng ý.
- Em im lặng có nghĩa là đồng ý đúng không? Vậy em nói xem chúng ta rời khỏi đây nên đi đâu bây giờ?
Cô vẫn cứ im lặng.
- Em thích nơi nào anh sẽ đưa em đến đó, có được không?
Huỳnh Hoa vẫn không nói gì. Dương Long bất lực nhìn cô, anh đưa tay vuốt ve gương mặt phong trần của thê tử, dịu giọng:
- Huỳnh Hoa, anh van em đó, hãy nói gì đó với anh đi, đừng mãi im lặng như vậy, có được không?
- Em đói rồi.
Dương Long thở phào.
- Vậy anh vào bếp nấu cơm.
Anh đứng lên bước đi, ra đến cửa phòng anh quay nhìn cô, thấy cô đang dõi mắt theo mình, anh mỉm cười nói:
- Lúc trước anh chỉ mới học nấu cơm với canh nên mấy ngày qua chỉ có thể nấu bao nhiêu đó cho em ăn thôi. Nếu em cảm thấy ăn không nổi nữa thì vào bếp dạy anh nấu món khác đi, anh sẽ làm cho em ăn.
Anh nói rồi quay lưng vào bếp nên anh không nhìn thấy phía sau lưng anh Huỳnh Hoa đã nở nụ cười. Dương Long vào bếp một lúc cô cũng đứng lên lững thững đi vào. Cô cũng không định sẽ dạy gì cho anh, chỉ muốn đứng ở xa nhìn anh nấu nướng, cô thích đứng từ xa nhìn anh nấu bếp. Những ngày qua, ngày nào anh nấu bếp mà cô còn thức cô đều đến để nhìn.
Đang đi cô nghe tiếng đổ bể trong bếp. Huỳnh Hoa bước nhanh đến để xem, khi đến nơi cô nhìn thấy anh đang ngồi dưới đất, xung quanh anh là một đống ngổn ngang chén bát. Huỳnh Hoa hơi ngẩn người thì thấy anh đưa tay sờ soạng dưới đất để tìm nhặt những thứ rơi bên dưới. Cô không nén được cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Động tác của anh ngay lập tức dừng lại, anh quay mặt về phía cô hơi ngước lên để nhìn cô nhưng không nhìn thẳng, anh cười nói:
- Không gì, anh bất cẩn nên làm đổ đồ.
Anh phủi tay đứng dậy bước về phía cô, điều khiến cho Huỳnh Hoa kinh ngạc chính là ngay sau đó anh vấp chân vào đống đồ bề bộn bên dưới, bước chân anh không tự chủ loạng choạng, anh vươn tay nắm lấy kệ chén ngay bên cạnh để giữ thăng bằng. Chỉ là ngay sau đó cả anh và khối đồ đạc chén bát trên cái kệ đổ ầm xuống loạn thành một đống. Huỳnh Hoa nghe được tiếng anh xuýt xoa đau. Hình như có cái gì đó không bình thường, Huỳnh Hoa bước nhanh lại kéo anh đứng dậy hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Dương Long ngập ngừng:
- Anh…
Huỳnh Hoa kinh nghi nhìn anh:
- Mắt của anh vẫn ổn chứ?
Anh im lặng. Huỳnh Hoa đưa tay lên ngang tầm mắt anh hươ hươ, anh không phản ứng lại. Cô mím môi một lúc mới dịu giọng:
- Vừa rồi anh không nhìn thấy nên làm đổ đồ sao?
Anh gật đầu nhưng ngay sau đó lại nói:
- Nhưng một lúc nữa sẽ hết thôi em đừng lo lắng, cứ ra ngoài ngồi đợi anh dọn dẹp rồi nấu cơm ngay cho em…
Anh vừa nói vừa đưa tay sờ tìm cô. Huỳnh Hoa bất ngờ đưa tay lên chạm vào phần đuôi mắt của anh khiến anh sững người. Anh chưa kịp nói gì thì cô nhanh tay cởi áo anh để lộ bên vai, cô lẩm nhẩm nói:
- Rõ ràng độc Mai Hoa châm đã được hóa giải hoàn toàn rồi, tại sao lại như vậy kia chứ…
- Huỳnh Hoa…
- Vừa rồi anh nói chỉ một lúc là khỏi… chuyện là như thế nào?
- Khoảng năm sáu ngày nay mọi thứ cứ hay mờ đi, nhưng chỉ lúc sau là khỏi… anh không nghĩ hôm nay lại nghiêm trọng hơn.
- Tại sao không nói cho em biết?
- Anh sợ em lại lo lắng.
- Hiện giờ đã nhìn thấy lại chưa?
- Vẫn chưa. Nhưng chắc sẽ không sao đâu. Huỳnh Hoa em đừng lo lắng…
Huỳnh Hoa lẩm nhẩm một mình:
- Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này…
Bất ngờ cô lạnh giọng hỏi:
- Anh còn chuyện gì giấu em không?
- Anh… không có.
- Mắt anh rõ ràng đã khỏi rồi. Độc châm cũng đã giải rồi không thể tự nhiên lại không nhìn thấy gì như vậy.
- Là mấy hôm trước… sau khi mang em từ dưới biển lên, thấy em lạnh như vậy nên anh cuống vội lấy thiệt nhiều củi nhóm thành đống lửa lớn để sưởi ấm cho em… lúc đó bị khói táp vào mặt, anh thấy mắt có chút khó chịu, hơi rát và chảy nhiều nước mắt. Mấy ngày vừa rồi lúc vào bếp cũng thấy khó chịu như vậy có lúc mọi thứ trước mắt cứ mờ đi, có khi thì tối sầm lại… Nhưng lần nào cũng chỉ một lúc là khỏi, anh chỉ cho rằng mới điều trị xong, mắt chưa được khỏe gặp khói bụi thì chảy nước mắt nhiều một chút thôi… chứ không có gì nghiêm trọng.
- Sao không nói sớm với em?
- Anh cứ nghĩ là sẽ không sao… với lại mấy ngày qua tâm trạng em không tốt anh sao có thể nói với em.
- Bây giờ thế nào rồi?
Anh mỉm cười:
- Vẫn chưa nhìn được.
Huỳnh Hoa mím môi bực tức:
- Anh còn cười được nữa.
- Vì anh đang rất vui. Từ hôm đó đến nay đã hơn nửa tháng, chỉ có hôm nay em chịu nói chuyện với anh nhiều như vậy. Anh vui lắm! Vì anh biết được em vẫn còn rất quan tâm đến anh. Mấy ngày qua nhìn em như vậy anh cứ nghĩ em hận anh đến mức xem anh như không còn tồn tại nữa…
- Nói như vậy… nãy giờ anh gạt em…
Huỳnh Hoa vừa nói vừa cung tay gõ vào trán anh. Anh không né tránh, bị gõ một cú đau anh rụt đầu lại kêu lên:
- Ui… anh nói thiệt mà đâu có gạt em đâu.
Huỳnh Hoa kinh nghi nhìn anh. Dương Long trưng bộ mặt ủy khuất đưa tay xoa trán. Huỳnh Hoa nghiêng đầu nhìn anh dò xét một lúc mới hỏi:
- Từ nãy tới giờ tất cả những gì anh nói là thật sao?
Anh xịu mặt không trả lời cô mà ngồi xuống đưa tay sờ soạng thu nhặt đồ đạc. Trong những thứ rơi xuống khi nãy có cả con dao làm bếp, anh sờ trúng lưỡi dao vội rụt tay lại xuýt xoa. Huỳnh Hoa nghe tim mình cùng lúc nhói đau, hóa ra nãy giờ anh nói thật. Cô nhớ lại lời Tất Đạo Chung nói với cô hôm trước, vì Dương Long bị phát độc đã lâu, đôi mắt là nơi yếu nhất nên bị độc tàn phá nhiều hơn, dù có ông có thể giúp anh lấy lại ánh sáng vẫn chăm sóc cho thật tốt...
Huỳnh Hoa bước nhanh lại chụp lấy cánh tay anh kéo anh đứng dậy, trên ngón tay anh có vết thương đang rỉ máu. Huỳnh Hoa vội băng lại rồi dịu giọng:
- Anh ra ngoài nghỉ đi, để em dọn dẹp nơi này cho.
- Ừm.
Anh vừa bước đi cô vội nắm anh kéo lại, kêu lên:
- Cẩn thận.
Dương Long cảm thấy mình vừa đạp lên thứ gì đó. Cô kéo anh qua hướng khác:
- Bên này.
Cô vẫn dịu dàng, vẫn ân cần chu đáo như trước kia. Cô đã trở lại là Huỳnh Hoa đảm đang và ấm áp của anh ngày trước chứ không phải con người lạnh băng của hơn nửa tháng qua.
Cô đưa anh ra nhà trước ngồi nghỉ rồi trở vào bếp. Lúc sau cô mang ra mâm cơm thơm ngát. Dương Long nhắm mắt hít một hơi thật sâu hương vị của cuộc sống. Sau đó anh nghe Huỳnh Hoa ân cần hỏi:
- Ngồi nghỉ nãy giờ anh đỡ hơn chút nào chưa?
Dương Long mở mắt ra chớp chớp một lúc mới nói:
- Mọi thứ vẫn còn mờ mịt như màng sương dày đặc vậy.
Anh đưa tay lên định dụi thì cô giữ tay anh lại.
- Dù thấy khó chịu cũng đừng chạm vào, để lát em xem cho. Giờ ăn cơm trước đã.
Cô đặt chén đũa vào tay anh, Dương Long nghe lòng mình ấm áp. Đây chính là hoạn nạn mới thấy rõ chân tình sao. Ngay trong khoảnh khắc anh nhận ra chính người con gái này và chỉ có thể là cô mới xứng đáng cho anh phải dùng cả đời để trân trọng.
Ăn cơm xong cô khám mắt cho anh rồi phối thuốc đắp vào băng lại. Xong đâu vào đó cô mới cất giọng nhẹ tênh:
- Bây giờ anh đã hối hận hay chưa, nếu ngày hôm đó anh không quay lại thì những chuyện này sẽ không xảy ra. Mắt anh sẽ không bị tổn thương lần nữa. Bị tổn thương do khói bụi em không chắc mình có thể chữa khỏi cho anh đâu.
Dương Long mỉm cười, anh ngồi dậy đưa tay tìm và ôm cô vào lòng:
- Không. Nếu ngày đó anh không quay mới phải hối hận cả đời vì đã vô tâm đánh mất người con gái tốt như em mãi mãi. Nếu không thể chữa khỏi lần nữa cũng chẳng sao, dù gì anh cũng quen rồi. Chỉ cần trong người không có độc Mai Hoa châm ngày đêm hành hạ anh tin mình có thể tự lo cho mình và chăm sóc cho cả thê tử của mình chứ không phải như trước kia chỉ có thể là gánh nặng cho em.
Huỳnh Hoa nghe anh nói xong chỉ im lặng. Dương Long lo lắng hỏi:
- Huỳnh Hoa em đang nghĩ gì sao im lặng vậy?
- Em đang nghĩ về ngày em quyết định rời khỏi Bình An trấn.
- Em đang nhớ nhà sao? Hay là vài hôm nữa chúng ta về đó.
- Em không về đâu, một khi chưa hết kỳ hạn em sẽ không về nơi đó.
Dương Long kinh ngạc:
- Kỳ hạn? Kỳ hạn gì? Em có chuyện gì giấu anh sao?
- Có một vài chuyện lâu rồi em chưa nói cho anh biết. Chuyện về cái ngày em đưa anh rời khỏi Bình An trấn ấy.
- Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
- Hôm đó, khi em vừa biết anh không bị sát hại mà chỉ bị đưa đến khu chợ Bình An em đã đến tìm anh, em đi âm thầm không cho cha mẹ em biết nhưng không hiểu sao cha em tìm đến được ngôi nhà hoang ấy. Sau đó em mới biết hóa ra từ đầu tới cuối nhất cử nhất động của mỗi người trong chúng ta đều nằm trong tầm mắt ông ấy. Ông ấy đến để ngăn em đưa anh đi nhưng em vẫn nhất quyết đưa anh đi… Ông ấy đã giận em, nói rằng em đi cùng anh sẽ chịu khổ rất nhiều và sẽ có một ngày em phải hối hận. Em cương quyết không nghe theo, sau đó ông ấy lại xuống nước gọi em trở về nhưng em đã không đồng ý trở về. Vì lúc đó em không biết được nếu trở về ông ấy lại làm ra những chuyện gì với anh, nên em nhất quyết rời khỏi nơi đó. Lúc đó, ông ấy thật sự rất giận, ông ấy nói là cho em hai mươi lăm năm để chứng minh rằng em đi cùng anh sẽ hạnh phúc và sau này sẽ không hối hận, trước thời hạn đó dù em có trở về ông ấy cũng không nhận em là con, sau đó nếu em cảm thấy mình đã thua thì cũng đừng trở về gặp ông ấy…
- Chuyện này trước kia sao em không nói cho anh biết?
- Nói ra để làm gì?
- Nếu biết được sớm hơn thì mấy hôm trước anh đã không khiến em chịu tổn thương nhiều như vậy.
- Bởi vì trước kia em cho rằng nếu em nói ra anh nhất định sẽ hận ông ấy nhiều hơn, có khi còn gạt bỏ cả tấm lòng của em. Chẳng phải anh không chịu được cảm giác mắc nợ ai sao?
- Anh xin lỗi, không ngờ em vì anh mà hy sinh nhiều như vậy.
- Lúc đó em đã nói với ông ấy rằng, hai mươi lăm năm sau em nhất định sẽ quay về dù là thua hay thắng. Em chỉ không trở về khi không còn trên thế gian này nữa… Anh có biết không, mấy hôm trước khi anh rời đi em đã có lúc cảm thấy hối hận. Nếu ngày trước, khi giữa chúng ta chưa có chút nghĩa tình em vung kiếm lên lấy mạng anh thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Nếu hối hận rồi thì bây giờ em có thể xuống tay, dù sao mạng này của anh cũng do em mang về từ quỷ môn quan.
- Anh cho rằng bây giờ em có thể xuống tay sao?
Anh mỉm cười siết chặt vòng tay. Huỳnh Hoa ngoan ngoãn dựa vào ngực anh. Bên ngoài tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rầm như khúc hát ru.
Hai ngày sau cô lại mở băng mắt cho anh lần nữa. Anh mở mắt nhìn cô mỉm cười:
- Huỳnh Hoa, cảm ơn em.
Cô đưa tay vuốt nhẹ vào vùng đuôi mắt anh dịu giọng:
- Tuy bây giờ độc Mai Hoa châm trong anh đã được hóa giải hoàn toàn nhưng thời gian trước đó nó cũng ảnh hưởng đến mắt anh rất nhiều. Bây giờ dù hồi phục mắt anh cũng rất yếu, vốn là nơi rất dễ tổn thương nay càng dễ bị tổn thương hơn nên anh làm gì cũng phải chú ý cẩn thận, đừng đến gần những thứ có thể làm mắt bị thương, phải tránh để khói bụi bám vào, không được để bản thân quá mệt mỏi, nhất là không được quá căng thẳng hay lo lắng, còn nữa phải luôn ngủ đủ giấc…
- Được được được… anh nhớ rồi.
- Nếu thấy mắt có gì khó chịu phải lập tức nói với em.
- Anh biết rồi. Giờ trời cũng trưa rồi, để anh đi nấu cơm cho em.
Anh vừa đứng lên định bước đi cô đã nắm anh kéo lại.
- Những gì em vừa nói anh quên rồi sao. Từ nay anh không được vào những chỗ như vậy nữa, khói bụi rất không tốt cho mắt.
Dương Long cau mày nhìn cô một lúc như nhận ra điều gì anh bật thốt:
- Em của hôm nay với mấy ngày trước cứ như hai thái cực, một con người không thể nào thay đổi nhanh như vậy… là mấy ngày qua em giả vờ cho anh lo cuống cuồng lên đúng không?
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười. Dương Long gằn từng tiếng một:
- Thì ra em gạt anh!
Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Nếu không giả vờ như vậy làm sao em nhìn thấy được vẻ mặt lo cuống lo cuồng của anh. Làm sao được anh đút cơm đút cháo cho ăn, làm sao nghe được những lời thật lòng của anh khi canh em ngủ.
- Em…
Dương Long không biết lúc này mình nên khóc hay nên cười. Huỳnh Hoa bật cười khúc khích đảo chân vọt mau vào bếp.
***
Trong bữa cơm trưa hôm đó Huỳnh Hoa chợt hỏi:
- Hôm trước anh nói muốn rời khỏi đây đúng không, vậy anh có định sẽ đi đâu hay chưa?
- Anh định trước hết chúng ta trở lại làng chài một chuyến. Hôm trước ra đi vội vã, chúng ta vẫn chưa từ biệt họ. Em thấy sao?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Được. Bây giờ em đã là thê tử của anh, anh đi đâu em sẽ theo đó.
- Ăn cơm xong chúng ta sẽ xuất phát nhé.
- Được.
Sau bữa cơm trưa cả hai rời khỏi căn nhà của Tất Đạo Chung. Cả hai tay trong tay rảo bước trên con đường mòn dẫn đến làng. Huỳnh Hoa dịu giọng hỏi:
- Sau khi chúng ta đến làng chài, anh có định đi đâu nữa không?
- Anh định lên phương Bắc, thăm viếng mộ phần tổ tiên. Từ khi gia đình ly tán, anh chỉ về phương Bắc một lần, vẫn chưa kịp tìm viếng mộ liệt tổ liệt tông của Trần gia, anh thấy thật là có lỗi.
- Em nghe nội tổ nói, mộ phần tổ tiên Trần gia được chôn ở vùng núi Đông Bắc, nhưng bà không nói rõ là nơi nào…
- Em đừng lo, anh có hỏi qua nội tổ, khi đến đó hỏi thêm những người sống ở đó chắc là sẽ tìm được thôi. Lần này về đó cho em ra mắt tổ tiên, xin tổ tiên phù hộ chúng ta được mãi mãi bên nhau.
Huỳnh Hoa mỉm cười, bình yên bước bên anh, giờ phút này đây thế giới dường như chỉ còn lại hai người. Cảm giác này rất khác, khác với những lần trước đây cô cũng cùng anh sánh bước thế này, nhưng lúc đó cô và anh chưa là gì của nhau còn lúc này đây cô là thê tử của anh, một cảm giác sung sướng có chút gì lạ lẫm.
Nghĩ đến một ngày cô được làm mẹ, gia đình bé nhỏ này không chỉ có hai người mà thêm những đứa trẻ, cảm giác lâng lâng làm Huỳnh Hoa bất giác mỉm cười một mình.
Cả hai cứ bước đi, chốc chốc anh kề tai cô nói câu gì đó, cả hai cùng bật cười. Cô đáp lại anh vài câu gì đó, anh bỗng đưa tay nựng nịu đôi má của cô, cô rụt đầu lại. Trên đôi môi vợ chồng trẻ luôn luôn nở những nụ cười.
Giờ anh đã được giải độc, võ công đã được phục hồi gần như trước. Huỳnh Hoa cũng là một người có võ công. Nên tuy nói rằng hai người họ đang đi bộ nhưng lại rất nhanh, chẳng mấy chốc làng Đông Hải hiện ra trước mắt. Một phần vì khoảng cách từ làng chài đến nhà của Đạo Chung không xa lắm.
Nhưng vừa đến đầu làng đặt vào mắt họ là bốn, năm xác người toàn thân đầy máu, thân thể còn ấm hẳn họ vừa chết không lâu. Huỳnh Hoa kinh ngạc đưa mắt nhìn Long, anh cũng đang tỏ ra kinh ngạc. Giữa làng vẫn còn có tiếng người gào thét trong hoảng loạn và đầy bi phẫn. Huỳnh Hoa và Dương Long không ai nói với ai điều gì, nhắm hướng phát ra âm thanh lao vọt đi.
Giữa làng là một cuộc hỗn chiến chưa phân thắng bại giữa hai thế lực. Một bên là những kẻ tay cầm đao to, thân hình vạm vỡ, quần cộc lưng trần, nhìn thoáng qua có thể đoán là bọn cướp. Một bên là dân làng với những dụng cụ thô sơ dùng để chài cá, gậy và dao mác, chỉ có trưởng làng dường như có võ công, một mình tả xung hữu đột nhưng không xuể. Huỳnh Hoa và Long nhìn nhau khẽ gật đầu rồi lao nhanh vào vòng chiến.
Long đã có thể sử dụng công lực rồi thì lũ nhãi nay đâu là gì với anh. Anh nhanh chóng đoạt được thanh đao của tên cướp, sau đó mỗi nhát anh vung đao liền lấy mạng một tên, lâu rồi không được đánh nhau, hôm nay có vẻ anh ra tay có phần hăng hái.
Huỳnh Hoa vào vòng chiến nhưng không ra tay đánh người, cô cấp tốc trị thương cho những người trong làng và đưa họ ra khỏi vòng hỗn chiến. Chỉ khi nào có kẻ nhào đến muốn gây hấn, cô nhẹ phẩy tay, kẻ kia ngay lập tức gục xuống chết ngay tại chỗ. Ai nấy há hốc mồm kinh ngạc, không ai ngờ được rằng cả Dương Long và Huỳnh Hoa đều là những người mang thân thủ bất phàm.
Tên cướp cuối cùng bỏ chạy Huỳnh Hoa mới chậm rãi bước đến cạnh bên Long, họ nhìn nhau nở nhẹ nụ cười. Trưởng làng và người dân sau phút kinh ngạc cùng quỳ sụp xuống cảm tạ ơn giải cứu của hai người. Huỳnh Hoa vội đỡ ông dậy, dịu giọng:
- Trưởng làng, ông cao niên rồi xin đừng đa lễ như vậy. Đã là kẻ học võ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là lẽ đương nhiên mà. Mọi người cũng đứng lên cả đi.
Trưởng làng đứng lên, ông nhìn cô rồi cười ái ngại:
- Hóa ra cô nương có võ công vậy mà từ trước đến nay lão phu không hề nhận ra.
Huỳnh Hoa băng vết thương trên tay trưởng làng, cười nói:
- Từ trước con đã nói với người, con và trượng phu…
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Dương Long, ánh mắt rất dịu dàng dàng âu yếm:
- … vốn là kẻ phiêu bạt giang hồ, đã dám đi lại trên giang hồ sao lại không có chút công phu hộ thân cho được.
Trưởng làng nghe nói thì kinh ngạc:
- Hóa ra… nhị vị đây là anh hùng hào hiệp trên chốn giang hồ. Làng Đông Hải quả là có phúc đức lắm mới được hai vị ghé thăm và cứu mạng hai lần, thật là cảm kích vô cùng. Nhưng đôi khi làm nghĩa trên chốn giang hồ lại trái lòng kẻ tiểu nhân, mấy hôm trước khi đến đây, bệnh mắt của thiếu hiệp hẵn cũng do tiểu nhân hãm hại…
Huỳnh Hoa quay sang nhìn Long rồi dịu giọng:
- Đúng vậy, anh ấy bị trúng độc cần có thuốc giải độc môn mới giải được, mấy hôm trước may mắn gặp được người biết cách hóa giải. Bây giờ anh ấy hoàn toàn hồi phục rồi, chúng con định quay lại thăm mọi người một lần rồi sẽ lại đi.
Trưởng làng gật gù:
- Đúng vậy, người tốt bụng thích hành hiệp trượng nghĩa như hai vị, phật trời nhất định phù hộ, nguy hiểm mấy cũng vượt qua mà.
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Cũng thật là may, chúng con đến vừa lúc bọn cướp đang hoành hành mới kịp ra tay tương trợ, nếu muộn e rằng nhiều người phải gặp nguy hiểm. Bọn cướp kia vừa rồi bị một phen khiếp vía, chắc là lâu lắm mới trở lại. Thôi thì từ biệt mọi người ở đây, chúng con xin phép lại ra đi.
Có một người chợt kêu lên:
- Khoan đã.
Người vừa lên tiếng là Minh Tường, con trai của trưởng làng, từ nãy đến giờ anh luôn đứng cạnh cha mình. Nghe Huỳnh Hoa nói muốn rời đi thì lên tiếng ngăn nhưng ngăn rồi lại không biết phải nói gì nên cứ lặng im. Trưởng làng thấy vậy nói thay:
- À, các vị khoan hãy đi. Với dân làng, ơn của các vị cao như núi, xin hãy ở lại ít hôm để mọi người có dịp đáp lại chút ân tình.
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Long nhường quyền quyết định cho anh. Trường làng thấy anh chưa quyết định thì lên tiếng mời