Huỳnh Hoa tủm tỉm cười, nói:
- Hôm nay các ngươi quả thật gặp may rồi đó. Bổn cô nương đang vui, không muốn giết người, nhưng còn tên này...
Tên đại ca nghe Huỳnh Hoa nói giữa chừng lại dừng, cứ nghĩ cô sẽ giết mình nên hoảng quá kêu lên:
- Đại tỷ, xin tha mạng, mai mốt đệ không dám như vậy nữa đâu, van tỷ tha cho đệ…
Huỳnh Hoa khẽ tặc lưỡi:
- Ta có bảo sẽ giết ngươi sao?
- Ơ, không có. Vậy là tỷ tha cho đệ hả?
- Ta có bảo sẽ tha sao?
- Không có. Vậy đại tỷ định làm gì đệ?
- Làm gì à? Tạm thời ta chưa nghĩ ra. Ngươi tên gì?
- Đại Hắc.
- Tuổi.
- Hai lăm.
- Chỉ mới hai lăm mà lãnh đạo được cả một sơn trại à? Lại đi hoành hành bá tánh thiện lương.
- Xin đại tỷ tha mạng.
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
- Đại... đại tỷ.
- Đại tỷ ư, hay nhỉ?
- Dạ… từ giờ đại tỷ dạy gì, bọn tiểu đệ cũng xin nghe.
- Được, cái này là chính miệng ngươi nói đấy! Từ nay không được đến quán rượu này gây sự nữa.
- Dạ, dạ… từ đây đến chết đệ thề sẽ không đến đây lần nào nữa.
- Đền bù tổn thất cho chủ quán, vừa rồi ngươi và tên Nhị Hắc đập đổ không ít bàn ghế của người ta kia kìa.
- Vâng, đệ sẽ đền.
Huỳnh Hoa chớp chớp mắt ra chiều suy nghĩ:
- Để xem, còn gì nữa không? À, gặp con gái nhà lành tuyệt đối không được trêu vào.
- Dạ, tiểu đệ hứa.
- Trại đóng ở đâu?
- Tây Kim Sơn.
- Bấy nhiêu thôi. Hắc Phong trại, Tây Kim Sơn… nếu ta còn nghe bất cứ lời đồn nào về các ngươi phạm vào những điều cấm kị của ta, ta sẽ đích thân lên Tây Kim Sơn. Lúc đó, ta sẽ không nhân từ như ngày hôm nay đâu, nhớ lấy.
- Vâng, đệ nhớ rồi.
- Cút.
Dứt tiếng, Huỳnh Hoa đứng lên, loáng cái cô đã đứng bên chiếc bàn mình ngồi khi nãy. Cô thò tay bưng vò rượu mình uống dang dở lúc trước lên, ngửa cổ tu một hơi dài. Nhị Hắc vội đến đỡ Đại Hắc ngồi dậy. Sau khi ném lại ít bạc đền bù cho lão chủ quán, cả bọn vội vàng kéo nhau bỏ chạy.
Đến lúc Hoa buông vò rượu đã cạn khô xuống, trong quán chỉ còn lại lão chủ và tên tiểu nhị, bọn cướp đã chạy đi mất bóng. Huỳnh Hoa cũng quay lưng đi ra cửa, lão chủ quán bước theo líu ríu:
- Đa tạ nữ hiệp, cám ơn cô đã ra tay giúp đỡ. Sau này nếu có dịp quay lại quán, chúng tôi sẽ đãi rượu cho cô nương miễn phí.
Huỳnh Hoa không nói gì, cô đi thẳng ra khỏi quán, túm cương con bạch mã nhảy lên lưng và quất roi, con ngựa phi nhanh về hướng ngọn đồi phía trước, chỉ một thoáng bóng người ngựa đã khuất sau hàng cây rậm ở cuối đường. Tuyết vẫn lả tả rơi.
***
Vài hôm sau, khi Huỳnh Hoa đang rong ngựa trên đoạn đường vào thị trấn, bỗng nhiên bốn phía xuất hiện vài nhóm người tạo thành thế bao vây cô vào giữa. Huỳnh Hoa nhìn quanh một lượt, lập tức nhận ra trong số ấy có hai gương mặt quen quen. Chính là Đại Hắc và Nhị Hắc, hai tên cướp đã cùng cô giao thủ mấy hôm trước. Hoa ghìm cương ngựa, khẽ nhíu mày khó chịu.
“Lại muốn gây sự với ta sao?"
Bọn cướp tiến về phía Huỳnh Hoa, cô bình thản ngồi yên trên lưng ngựa đợi chờ. Bất ngờ, tất cả cùng quỳ sụp xuống, tỏ ra cung cung kính kính trước cô. Huỳnh Hoa còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Đại Hắc đã lên tiếng khẩn thiết mời cô về Hắc Phong trại làm thủ lĩnh.
Huỳnh Hoa thật sự bất ngờ về lời đề nghị đó, cô còn đang ngẩn người ra ngẫm nghĩ thì… tất cả bọn đàn em của Đại Hắc đang vây quanh Hoa cùng đồng thanh cất tiếng:
- Đại tỷ! Xin hãy nhận lời làm thủ lĩnh bọn đệ. Từ nay chúng anh em nguyện hết lòng phục tùng đại tỷ.
Huỳnh Hoa cau mày:
- Các người làm vậy là sao?
Đại Hắc cung kính:
- Chúng huynh đệ thật lòng kính nể tài đức của đại tỷ, nên muốn mời đại tỷ về làm thủ lĩnh Hắc Phong trại. Bọn tiểu đệ nguyện dốc lòng vì đại tỷ, từ giờ mọi người sẽ phục tùng mọi mệnh lệnh của tỷ.
Huỳnh Hoa khẽ nhướn mày. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu của cô:
“Thủ lĩnh trại cướp sao? Hình như cũng rất thú vị, nên thử...”
Huỳnh Hoa không đắn đo gật đầu đáp ứng:
- Được. Đứng lên cả đi.
Đại Hắc và Nhị Hắc đưa mắt nhìn nhau, có lẽ bọn họ không thể tin được Huỳnh Hoa lại đáp ứng nhanh như vậy.
Đại Hắc có chút không dám tin, ngập ngừng hỏi lại:
- Vậy là đại tỷ chấp nhận... đi cùng bọn đệ?
Huỳnh Hoa gật đầu xác nhận:
- Ừm.
Đại Hắc nhảy ngay lên lưng ngựa, nói:
- Vậy, đệ thay mặt anh em cám ơn đại tỷ. Đại tỷ, mời đi theo đệ.
Huỳnh Hoa gật đầu. Đại Hắc thúc ngựa phi trước, Hoa cũng lập tức vung roi cho con ngựa của mình tung vó đuổi theo. Tất cả bọn người còn lại cũng đồng loạt lên ngựa phi mau theo cả hai về Sơn trại.
Đến chân núi, Đại Hắc dừng ngựa:
- Đại tỷ, chúng ta sắp đến nơi rồi. Nhưng lối vào sơn trại của chúng ta rất nhỏ, chỉ đủ một người một ngựa. Nên chúng ta sẽ vào từng người một, đệ vào trước tỷ theo sau nhé. Trên đường vào cũng có nhiều lối rẽ, tỷ hãy theo sát đệ đừng để bị lạc. Ngày mai đệ sẽ đưa tỷ bản đồ.
Huỳnh Hoa hờ hững.
- Ừm.
Đại Hắc lại thúc ngựa đi trước, Huỳnh Hoa cho ngựa theo sau, ánh mắt cô chốc chốc lóe lên tia sáng lạ kì. Nhưng vì Đại Hắc đang đi trước, lưng hướng về cô nên không hề nhận ra.
Đi được một đoạn con đường dần dần mở rộng ra, Đại Hắc bất ngờ dừng lại, quay ngựa đối mặt với Huỳnh Hoa, y cười nham nhở:
- Cô nương có nghĩ rằng mình đã sụp bẫy rồi không?
Huỳnh Hoa cười:
- Ta biết ngươi sẽ đặt bẫy để đón chào ta nhưng ta không hề nghĩ rằng mình sụp bẫy.
Đại Hắc nhếch mép cười man trá. Huỳnh Hoa cũng cười nhưng nụ cười cô tươi tắn và thuần khiết hơn bao giờ hết. Đại Hắc hơi ngẩn người, phải mất một lúc y mới hoàn hồn.
Huỳnh Hoa không nói gì, cô thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, hướng đôi mắt trong veo nhìn Đại Hắc.
Đại Hắc hét lên một tiếng lớn làm hiệu lệnh rồi chống tay vào yên ngựa tung mình nhảy lên thật cao. Bốn phía lập tức có hàng vạn mũi tên bay ra.
Huỳnh Hoa vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn những mũi tên cứ sắp chạm vào cơ thể mình và con ngựa cô đang cưỡi lại như hết lực rơi tòm xuống. Đôi môi Huỳnh Hoa vẽ ra một nụ cười vô hại, với võ công và nội lực dồi dào của cô bây giờ, để bảo vệ mình khỏi những ám khí tầm thường thì hoàn toàn có thể. Cả con ngựa cô đang cưỡi cũng được che chở an toàn.
Loạt tên vừa dứt Huỳnh Hoa lập tức tung mình nhảy lên để tóm lấy Đại Hắc. Thân hình gã hiện vẫn còn lơ lửng trên không sau cú nhảy bật lên khi nãy, trên tay y lúc này là thanh kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Lần chạm mặt trước y không dùng vũ khí có lẽ vì cho rằng những vụ cướp nhỏ lẻ sẽ không gặp tay cao thủ nên không cần mang theo bên mình thì phải. Và lúc này y dùng kiếm, món sở trường của y chăng?
Thấy trảo thủ của Huỳnh Hoa vừa vươn tới, Đại Hắc xoay tay kiếm chém thẳng vào cánh tay cô. Chỉ có điều y không ngờ khi kiếm của y chém vào tay đối thủ lại bị bật ra như chém vào sắt thép lại còn có tiếng ngân. Thật ra thứ y chém trúng không phải tay người mà là thanh đoản kiếm Huỳnh Hoa luôn giấu trong tay áo. Sau cú chạm đó, cả hai cùng rơi nhanh xuống đất.
Bên dưới từ bao giờ có thêm mấy mươi người tay đao tay kiếm đứng đợi sẵn. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi không thành một nụ cười, cô vung tay trái đẩy một chưởng xuống bên dưới…
"Bình"
Một ít bụi bay lên, cô không dùng toàn lực để ra chiêu, chưởng đó chỉ để dọa người. Quả nhiên bọn người bên dưới vừa thấy Hoa phát chưởng đã vội nhảy tránh, chừa một khoảng trống cho cô và Đại Hắc rơi xuống đủ đặt chân mà không một