Huỳnh Hoa có chút bất nhẫn muốn lên tiếng can ngăn, giải quyết vấn đề đâu phải chỉ có một cách mà còn rất nhiều cách, đâu thể dù biết sẽ chết vẫn bán mạng mình cho quỹ dữ thế này. Nhưng Hồ Kỳ đã hạ quyết tâm, Huỳnh Hoa muốn mở lời cũng chưa chắc ông sẽ nghe theo. Trời cũng đang sẫm tối, ai cũng muốn mau chóng thoát ra khỏi đoạn đường hoang vắng này. Thấy vậy, Huỳnh Hoa đành im lặng.
Và những gì mọi người đã dự đoán hoàn toàn không hề sai, đi được một đoạn đoàn người rơi vào bẫy phục kích của kẻ thù. Đầu tiên là một loạt tên từ các lùm cây bất ngờ trút xuống như mưa. Những con ngựa đang chạy nhanh giật mình hí vang, tung cao hai vó trước, dựng mình đứng thẳng. Vài người tài cưỡi ngựa không cao bị hất văng ngay xuống đất. Chính nhờ vậy lũ ngựa thay chủ nhân hứng trọn loạt mưa tên. Con hắc mã Hồ Kỳ đang cưỡi đi đầu tiên, trúng tên nhiều nhất, hí lên một tràng dài thê lương, tung vó trước liên tục ba lần để hứng tên cho chủ rồi gục xuống. Phút cuối cùng, dường như nơi khóe mắt nó ứa ra dòng lệ máu.
Một thoáng bất ngờ sau biến cố, Hồ Kỳ, Hải Bằng và Nam Cung Vọng cùng tung người lên cao, cả ba vung chưởng đánh vào những lùm cây phía trước và hai bên. Nhưng họ không ngờ đó lại là một quyết định sai lầm, chưởng lực mạnh mẽ như vũ bão của ba người vô tình khởi động cơ quan của kẻ địch bày ra. Tên vẫn không ngừng bay ra, những con ngựa trúng tên liền gục xuống, trong các mũi tên có chất độc cực mạnh. Chỉ cần sượt qua da cũng đủ làm chết người và ngựa. Ai nấy cật lực gạt tên, chỉ sợ bị trầy một chút là vong mạng.
Nam Cung Vọng, Hồ Kỳ và Hải Bằng vừa đặt chân xuống đất đã thấy phía trước xuất hiện một khúc cây to tướng, bề hoành gần bằng một ôm tay người lớn, dài hơn một dang tay lao ập về phía mình. Hồ Kỳ vận lực tung một chưởng vào khúc gỗ lớn, khối gỗ to vỡ nát tan. Tiếp sau nó là vô số những khúc cây to khác từ tứ phía bay ập về phía mọi người. Mưa tên độc cộng phi gỗ trận chồng chéo lên nhau làm ai nấy xanh mặt mà chống đỡ. Cũng may chỉ một lúc sau mưa tên chấm dứt, Hồ Kỳ và Hải Bằng dùng chưởng đánh tan thêm vài thân cây khác. Tuy nhiên, những đoạn cây to còn lại vẫn không ngừng bay lượn. Ai đủ sức thì vung chưởng đánh tan, ai không đủ nội lực thì lách người tránh né.
Nhưng mãi như vậy cũng không phải là cách, từ những lùm cây xung quanh, những khúc cây to cứ lao ra vù vù mỗi lúc một nhiều. Người thì nhanh nhẹn tránh được, lũ ngựa kinh hoàng chạy loạn, từng con một trúng phải những khúc gỗ đang bay nhanh, chúng hí lên đau đớn rồi gục xuống, con bị vỡ đầu, con bị nát chân, chúng nằm lăn giãy giụa thảm thương, máu loan đỏ cả một vùng cát khô bên dưới. Những người không nhanh mắt lẹ chân cũng bị cây đập trúng, nhẹ thì bị thương, nặng thì gục xuống và có lẽ không bao giờ có thể dậy nữa.
Những khúc gỗ to bay loạn khắp nơi, thấp có, cao có, tầm trung cũng có, chúng đan xen nhau như mạng lưới. Hồ Kỳ vừa tránh né vừa ngẫm nghĩ, làm được như vậy không phải chỉ dựa vào sức người mà phải bố trí cơ quan. Hồ Kỳ quay nhìn Hải Bằng, cả hai cùng gật đầu tung mình đạp lên những khối gỗ to nhảy lên bên trên. Cả hai cùng lúc vung kiếm chém mạnh hai luồng kiếm khí ra các phía. Lần này Hồ Kỳ đoán đúng, kiếm khí của ông và Hải Bằng chém đứt những sợi dây điều động cơ quan. Những khúc cây không còn bay loạn, nhưng ngay lúc đó, hơn ba mươi kẻ áo đen từ các lùm cây xông ra. Nửa mặt trên của chúng đeo mặt nạ sắt màu đen.
Khác với những người mọi người từng gặp, trên chiếc áo bọn chúng không thêu mãng xà màu trắng mà là mãng xà màu đỏ. Chúng tung mình nhảy lên cao rồi mới sà người xuống, trên tay kẻ nào cũng có một thanh đao sáng loáng. Nhìn chúng dang tay sà người xuống khiến cho người ta liên tưởng ngay đến cảnh con chim cắt dang cánh lượn lờ tìm mồi rồi bất ngờ lao mau xuống, một cú đớp được con mồi! Đúng vậy trong trận chiến hôm nay, bọn chúng là chim cắt và bọn người của Hồ Kỳ là đám mồi ngon! Hồ Kỳ hoành kiếm thủ thế, cao giọng nói với mọi người:
- Bọn người này của Hắc Long có vẻ như không phải lũ ô hợp giống bọn người chúng ta đã gặp trước đây, mọi người hãy cẩn thận!
Hồ Kỳ chưa kịp dứt lời bọn hắc y đã tấn công đến nơi, chúng hô vang khẩu hiệu “SÁT” làm ai nấy cảm thấy lạnh người. Bọn chúng như hiện thân của quỷ đói, khát máu và hiếu chiến. Dù công hay thủ đều dũng mãnh như thú hoang, uy lực bứt người. Hồ Kỳ chỉ đối địch với ba tên trong nhóm đã thấy tay chân luống cuống. Chỉ phút chốc, “đoàn” người của Hồ Kỳ bị xé ra thành từng nhóm nhỏ. Đến lúc này, Hồ Kỳ đã biết mình sai, nhưng dường như quá muộn rồi, dù cho ông có muốn làm gì cũng không còn kịp nữa.
Huỳnh Hoa vẫn đứng sát bên Long, anh không cho cô rời khỏi anh dù nửa bước. Hoa cũng vờ hoảng hốt bám sát theo anh. Dương Long tả xung hữu đột, vừa tự vệ cho mình vừa bảo vệ cho cả “tiểu muội muội”. Trong đoàn người dường như không chỉ mình Hồ Kỳ là khốn đốn, những ai có võ công khá một chút đều được ba kẻ hắc y “tận tình chăm sóc” ngay khi vừa vào cuộc. Nên lúc này đây dù ai thấy ai gặp nguy cũng không thể thoát ra khỏi những kẻ đang vây quanh mình để đến cứu người kia.
Chỉ một chốc có tiếng thét vang, một người bên phe Hồ Kỳ thất thủ, lòng Hồ Kỳ đau đớn như có ai xé ai vò. Tay kiếm ống suýt run lên khi nghe từng tiếng từng tiếng thét vang thảm thiết. “Soạt”, một chút phân tâm vai trái ông bị rạch một vệt dài, máu tươi tuôn ra như xối, cũng may ông tránh kịp nếu không thì lúc này có lẽ thân người ông bị xả thành hai mảnh.
Hồ Kỳ có chút bàng hoàng, cố gắng chống đỡ, càng lúc ông thấy mình sức cùng lực kiệt, chỉ có ba kẻ vây công mà ông lại không thể nào đối phó được, thật sự ông đã đuối sức rồi. Vết thương hôm qua chưa lành vẫn còn đang hành hạ, hôm nay lại nhận thêm, nếu không nhờ ý chí kiên cường, nếu là một ai khác có lẽ đã gục xuống từ rất lâu rồi. Ba kẻ vây công ông dường như càng đánh càng hăng không tỏ ra mệt nhọc tí nào. Hồ Kỳ cố gắng chống đỡ, trong lòng âm thầm tuyệt vọng “Vậy là kết thúc thật rồi, cả một đời ngang dọc cuối cùng ta phải chết ở đây. Đã không còn gì để hy vọng nữa…”
Chợt ngay lúc đó, hai trong ba kẻ vây quanh Hồ Kỳ gục xuống, ngã vật ra. Nhìn thoáng qua chỉ thấy giữa trán của chúng có một lỗ thủng to bằng đầu ngón tay, mắt trợn ngược, cả hai đều đã chết. Địch nhân chỉ còn lại một tên, Hồ Kỳ chỉ tung thêm năm sáu chiêu có thể hạ gục được kẻ thứ ba. Quanh đấy có một vài tên hắc y đang đánh hăng say chợt thét lên một tiếng đớn đau rồi gục xuống. Nếu không phải trán thì là tim chúng có một lỗ thủng bằng đầu ngón tay, tất cả đều chết ngay sau khi ngã xuống.
Bọn người của Hắc Long nhanh chóng sụt giảm số lượng, mọi người thấy có cao nhân giúp sức cũng phấn chấn tinh thần, mãnh liệt phản công. Chỉ một lúc sau, những kẻ hắc y đều bị hạ gục. Xong, Hồ Kỳ mới chợt ngẩn người ra, ông lật đi lật lại xác chết của những tên hắc y vừa “đột tử”. Chỉ thấy bên cạnh chúng hoặc còn trong lỗ thủng là viên đá cuội chỉ to bằng đầu ngón tay cái, viên đá nhuốm đẫm máu tươi. Hải Bằng buộc miệng:
- May là chúng ta được cao nhân giúp đỡ nếu không có lẽ lúc này đã gặp nguy rồi.
Hồ Kỳ trầm ngâm một lúc mới nói:
- Không biết vị ân nhân ấy là ai, nhưng nhất định là một người có nội công thượng thặng mới có thể dùng đá cuội hạ kẻ địch chỉ trong tích tắc. Những kẻ này đều là cao thủ, lại không thể tránh được cho thấy chúng cơ bản không thể tránh. Trong giang hồ hiện nay liệu ai có đủ khả năng làm việc ấy?
Chợt ông cao giọng hỏi:
- Chẳng hay vị ân nhân đã ra tay cứu chúng tôi là ai? Có thể hiện thân cho chúng tôi hành lễ đáp tạ được chăng?
Im lặng, không gian lặng phắt như tờ, không có bất kỳ một tiếng động nào phát ra từ bất kỳ đâu. Lúc lâu sau vẫn không nghe tiếng đáp, Hồ Kỳ lại cao giọng:
- Ân cứu mạng của ân nhân Hồ mỗ xin được ghi khắc trong lòng, người không hiện thân ắt có lý do. Vậy xin hãy nhận ba lạy của Hồ Kỳ xem như tạ lễ.
Hồ Kỳ dứt tiếng, quỳ xuống lạy ba lại về phía một lùm cây. Xong ông đứng lên nhìn lại mọi người, Tứ Bình đang cố gắng băng bó cầm máu cho những người bị thương nặng. Huỳnh Hoa chỉ khẽ thở dài, Nam Cung Vọng chợt hỏi:
- Hồ huynh đệ, lần này có khá nhiều người bị thương, ngựa lại chết gần hết, liệu sao bây giờ?
Hải Bằng cũng hỏi chen vào:
- Chúng ta đang ở chân núi Vạn Hoa Sơn, đại ca cho mọi người đến Bách Hoa Tự nghỉ qua đêm nay hay không? Bây giờ chúng ta thật sự tiến thoái lưỡng nan rồi!
Hồ Kỳ khẽ “Ừ” một tiếng, vì chính ông cũng không biết phải làm sao, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy. Những con ngựa còn lại được nhường cho những ai bị thương nặng cưỡi, người bị thương quá nặng thì giao cho kẻ không bị thương cõng để không bị xốc xáo động vết thương, người bị thương nhẹ thì dìu nhau đi bộ.
Phân công việc đâu vào đấy, tất cả mọi người lục tục theo sau Nam Cung Vọng băng rừng tìm đến Bách Hoa Tự trên triền Vạn Hoa Sơn. Mọi người lũ lượt đi trước, chỉ còn lại Huỳnh Hoa thẩn thờ đứng lại phía sau bãi chiến trường đầy thây xác. Cô thở dài lượt nữa rồi mới lặng lẽ theo sau. Vì là người đi sau cùng, nên khi Huỳnh Hoa luồn tay ra sau lưng quẳng những viên đá cuội to bằng đầu ngón tay đi không một ai trông thấy.
***
Bách Hoa Tự, một ngôi chùa đổ nát rêu phong, chỉ có một phần bên trong chánh điện còn kín đáo. Khắp nơi nhện bám tơ giăng, có lẽ lâu lắm rồi không ai thăm viếng. Chánh điện của ngôi chùa khá rộng, giữa có tượng phật Thích Ca Mâu Ni ngồi nghiêm trang tĩnh tọa, trông ông thật hiền từ và độ lượng.
Tứ Bình liệu thương cho mọi người đến khi tạm ổn màn đêm cũng đã buông sâu. Những người bị thương nặng đã chìm vào cơn mê bất tận, những người còn lại thì không thể nào chợp mắt. Nhìn mọi người, Hồ Kỳ bất giác cất tiếng thở dài.
- Là ta đã liên lụy mọi người, ta đã khiến cho biết bao nhiêu máu phải đổ, bao nhiêu người phải chết đi. Thật ra ta cứ giữ khư khư Dạ Minh châu là sai hay đúng, nếu ta giao nó cho Hắc Long bang liệu đúng hay sai?
Nam Cung Vọng ngồi bên cạnh nghe vậy có chút bất ngờ:
- Sao Hồ huynh đệ lại có ý nghĩ như vậy, sao lại phân vân? Giao Bảo Vật cho kẻ ác là sai. Truyền thuyết có nói rằng, Bảo Vật là vật có linh hồn, nó chịu ảnh hưởng từ bản tính người giữ nó. Nếu lọt vào tay người hiền đức thì không xảy ra chuyện gì, nhưng rơi vào tay kẻ ác hậu quả sẽ rất khó lường. Để Bảo Vật rơi vào tay Hắc Long bang, chúng sẽ dùng Minh châu vào mục đích xấu xa. Một ngày nào đó Minh châu tích đủ sức mạnh tà ác, tàn hại nhân gian thì liệu trong chúng ta ai có thể đương đầu? Huynh đệ đừng mềm lòng trong lúc này, sai lầm bây giờ về sau có thể trở thành tội nhân thiên cổ, hãy suy nghĩ cho thật kĩ!
- Ta đã nghĩ nhiều rồi, vì nó mà chúng ta hại quá nhiều người phải chết, bao nhiêu đó đủ để ta cảm thấy mình mang tội lỗi nặng nề. Ta không đủ can đảm nhìn thêm bất kì ai gục ngã nữa.
Nam Cung Vọng lại nhẹ giọng phân trần:
- Những người đi cùng huynh đệ hôm nay ai cũng một lòng vì chính nghĩa, không ngại hi sinh. Họ hiên ngang ngã xuống chỉ vì họ tin chính nghĩa sẽ thắng được gian tà, đến chết họ cũng không khuất phục. Họ có niềm tin nơi huynh đệ, huynh đệ lại không có niềm tin vào chính mình hay sao? Đừng để mọi người nghe thấy những lời này, họ sẽ vô cùng thất vọng về Hồ huynh đệ đấy!
Hải Bằng đang ngồi tọa công ngay bên cạnh nghe thấy liền tiếp lời:
- Nam Cung huynh nói phải… đại ca, mọi người ở đây có lẽ ai cũng ngao ngán khi nhìn về đoạn đường phía trước, nhưng họ không hề ca thán một lời. Họ kiên nhẫn, họ tin tưởng cái ác không thể tồn tại được lâu, chính nghĩa mãi trường tồn. Họ không nản lòng tại sao đại ca lại nản lòng như vậy?
Nam Cung Vọng chợt à lên:
- Vừa rồi cũng có người âm thầm theo giúp đỡ chúng ta, người ấy võ công khá là cao cường... Người ấy đã đứng về phía chúng ta, đối đầu với Hắc Long bang, chỉ là không chịu ra mặt mà thôi. Có lẽ người đó cũng tin huynh đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ này, huynh đệ cũng nên vững lòng tin, đừng phụ lòng mong mỏi của bao người.
Hồ Kỳ im lặng không nói gì thêm nữa, không rõ trong lòng ông đang nghĩ những gì. Thấy vậy Nam Cung Vọng và Hải Bằng cũng lặng im. Lúc sau, Tứ Bình chợt bước đến ân cần hỏi:
- Hồ lão gia, vết thương của ông thế nào rồi?
Hồ Kỳ mỉm cười:
- Đã ổn rồi, máu không còn chảy ra. Hôm nay có nhiều người bị thương hay không?
Tứ Bình gật đầu:
- Mọi người dường như ai cũng bị thương, phu nhân cũng thọ thương.
- Có nặng lắm không? Bà ấy…
- Lão gia cứ yên tâm, phu nhân chỉ bị xước nhẹ ngoài da, thoa thuốc vào mai mốt là khỏi.
- Cậu xem người nào không bị thương hay chỉ bị trầy xước nhẹ, bảo một vài người ra ngoài canh gác. Đề phòng lại xảy ra bất trắc.
- Vâng.
- Số thảo dược cậu mang theo đủ để chữa trị cho mọi người hay không?
- Chỉ có thể dùng qua được đêm nay.
- Cậu hãy cố gắng cứu chữa cho mọi người, ngày mai chúng ta sẽ đến Đoan Loan trấn, sẽ mua thêm thảo dược.
- Vâng.
Tứ Bình quay đi. Hồ Kỳ ngồi dựa lưng vào một góc tường, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Tứ Bình liệu thương cho mọi người ổn thỏa mới quay lại nói với Huỳnh Hoa:
- Cô nương phụ tôi chăm sóc mọi người, họ cần gì thì tận tình giúp đỡ, từ đây đến sáng mai đừng để những người bị thương cử động nhiều. Tôi và một vài người ra ngoài canh gác đây.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Tứ Bình đi rồi, Huỳnh Hoa ở lại tất bật lo nước cho mọi người, vừa nghe Tứ Bình nói vậy ai cũng nảy ra ý định chọc phá cô. Hết người này gọi nước đến người kia gọi, hết mang cái này đến lại mang cái kia đi. Huỳnh Hoa không nói gì chỉ lặng lẽ làm tròn nhiệm vụ của mình. Đêm càng khuya, trời càng lạnh, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, chỉ mình Hồ Kỳ vẫn còn thức, ông ngồi đấy đăm chiêu suy nghĩ. Chốc chốc ông nhìn một lượt qua mọi người, trong ánh mắt chứa đựng sự xót xa vô hạn. Huỳnh Hoa lén bỏ vào túi nước một viên thuốc nhỏ rồi lắc nhẹ, cô bước lại trước Hồ Kỳ chìa ra ngọt giọng:
- Hồ lão gia, hãy uống ít nước cho khỏe người!
Hồ Kỳ ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự biết ơn, ông đáp khẽ:
- Cảm ơn cô nương.
Hồ Kỳ nhận lấy túi nước uống mấy ngụm, trên đôi môi Huỳnh Hoa dường như lúc ấy có phản phất nụ cười nhưng không ai có thể nhận ra. Uống xong thứ nước Huỳnh Hoa đưa cho, Hồ Kỳ hít một hơi sâu rồi thở mạnh ra, thấy tinh thần dường như khoan khoái hơn nhiều, cơn buồn ngủ cũng nhẹ nhàng kéo đến. Ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa lưng vào vách, khép mắt lại và bình thản ngủ thiếp đi. Huỳnh Hoa quay về vị trí của mình, ngồi xuống. Chung quanh cô chợt vang lên những tiếng xì xầm bàn tán.
- Thân không võ công lại cứ bám riết theo chúng ta, thật là phiền phức.
- Ừ, cô ta đúng là một người phiền phức, đã không giúp được gì lại hại đại thiếu gia chúng ta vì cô ta suýt mất mạng mấy lần.
- Tôi thật không hiểu tại sao thiếu gia lại liều mình bảo vệ cô ta như vậy nữa. Cô ta đâu xứng đáng để thiếu gia quan tâm…
- Ấy, cô ta xinh đẹp đấy chứ!?
- Đi chung với chúng ta ả là gánh nặng, đẹp có ích gì?
- Ừ, cứ bám vào, y như kiếp trước chúng ta nợ cô ta vậy!
Bọn họ vừa nói vừa nhìn thẳng về phía Huỳnh Hoa, dù là kẻ ngốc cũng biết họ đang nói về mình. Huỳnh Hoa nghe rồi chỉ lặng im không nói gì, cô khẽ nhếch môi che giấu nụ cười khinh miệt. Hải Bằng ngồi cạnh đấy nghe rõ mồn một cuộc đối thoại từ hai nàng nữ hầu của con gái. Ông cũng hiểu người họ đang nói là ai, ám chỉ điều gì, lão hắng giọng rầy khẽ:
- Hai đứa học thói nhiều chuyện từ khi nào vậy? Người khác như thế nào thì mặc người ta, hãy lo cho bản thân mình trước đi rồi hãy nhìn đến người ta, nhìn thì cũng chỉ nên im lặng mà nhìn. Ta chúa ghét kẻ lắm lời!
Hai cô gái lí nhí:
- Dạ, lão gia.
Hai cô nàng im bặt không nói nữa. Hải Bằng đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Hoa, cô đang ngồi nhìn ra cửa, ánh mắt xa xăm, gương mặt thản nhiên như không nghe không thấy bất cứ gì. Hải Bằng thấy vậy cũng an tâm đôi chút, ông dựa lưng vào vách khép mặt lại dưỡng thần, tuy nhiên ông không thể nào ngủ được. Không gian im lặng được một lúc, hai nàng nữ hầu của Phương Nhi thấy Huỳnh Hoa cứ ngồi thản nhiên trước mặt mình, dường như không nhịn được, lại xì xầm bàn tán. Hải Bằng phát bực, mở mắt định quát mắng hai nàng một trận. Nhưng chưa kịp, ông dã thấy Huỳnh Hoa đứng dậy, Hải Bằng than thầm:
- Lần này to chuyện rồi.
Nhưng Huỳnh Hoa không đi về phía ông mà cô chỉ cúi xuống lấy chiếc áo choàng bông từ mớ hành lý của mình ra. Chiếc áo choàng hoa văn khá tinh xảo, Huỳnh Hoa ôm nó trong lòng bước đến cạnh Hồ Kỳ, nhẹ nhàng khoác lên người của ông trước bao con mắt ngỡ ngàng. Huỳnh Hoa lại dùng khăn tay nhẹ lau đi những giọt mồ hôi ứa ra trên trán của Hồ Kỳ. Hải Bằng cứ thế há hốc mồm kinh ngạc, Hồ Kỳ thì dường như vẫn đang ngủ say như chết. Huỳnh Hoa ân cầm chăm chút từng li, cũng may Hải Bằng nãy giờ không uống nước nếu không hẳn đã phun ra vì kinh ngạc. Xong, Huỳnh Hoa đứng lên đi thẳng ra ngoài.
***
Tiếng bước chân làm Tứ Bình, Dương Long và Trọng Nghĩa giật mình quay lại. Bình ngạc nhiên khi nhìn thấy Huỳnh Hoa:
- Giờ này em vẫn chưa ngủ hay sao?
- Bên trong nóng bức quá nên em ra đây hóng mát.
Huỳnh Hoa chỉ nhẹ nhàng đáp rồi ngồi xuống bậc thềm trước cửa chùa. Tứ Bình cũng không hỏi gì thêm, cả bốn người cùng nói chuyện với nhau, chốc chốc Huỳnh Hoa trở vào xem thương thế mọi người. Đến hôm nay, Huỳnh Hoa mới được biết một chuyện bất ngờ, Trọng Nghĩa cũng là nghĩa tử của Hải Bằng và anh cũng là một đứa trẻ mồ côi được Hồ Kỳ nhặt về từ một khu chợ ở kinh thành.
Theo lời Dương Long và Trọng Nghĩa, Hồ Kỳ là một người rất tốt, gặp bất kỳ đứa trẻ nào mồ côi lưu lạc ông đều đưa về nuôi dạy. Nhưng Hồ Kỳ lại không nhận ai làm nghĩa tử cả mà giao hết lại cho Hải Bằng. Bởi vậy, Hải Bằng dù chỉ có mỗi Phương Nhi là con ruột nhưng hiện tại lại được mười mấy người gọi bằng cha. Trong đó Dương Long và Trọng Nghĩa là hai đứa con ông nhận nuôi trước nhất, cũng được ông yêu thương nhiều nhất.
Trong chuyến đi này còn vài người con nữa của Hải Bằng cũng đi, tên là Thanh Sơn, Thanh Vân và Thanh Tùng, hiện họ đang bị thương khá nặng. Hai người con gái không đi cùng mọi người lần này vì họ còn nhỏ tuổi, võ công thua kém các anh. Huỳnh Hoa nghe thấy mà trong lòng gợn lên nỗi xót xa, con ruột của ông thì lưu lạc cùng trời cuối đất. Còn ông lại đi nhặt những đứa trẻ mồ côi về để dưỡng nuôi. Ông muốn tìm lại con mình trong số mấy mươi đứa trẻ mồ côi cơ nhỡ đó sao?
Đến khi bình minh ló dạng, ba người bọn họ mới hay mình đã thức trắng một đêm. Sáng hôm sau, trong đoàn người của Hồ Kỳ có thêm vài người ngủ và không bao giờ tỉnh lại, thương thế của họ quá nặng không chịu lâu hơn được. Chôn xác họ xong, đoàn người lại lên đường, họ đang cần nhanh chóng đến Đoan Loan trấn. Vẫn như hôm trước, những con ngựa được nhượng lại những người bị thương nặng cưỡi, những người còn lại đành đi bộ.
Đi đến gần trưa thì đến Đoan Loan trấn. Hồ Kỳ tìm ngay một quán trọ để thuê và cho người chạy ra các hiệu thuốc mua thêm thảo dược. Mọi việc tiến hành êm đẹp không hề bị Hắc Long phá bĩnh. Có lẽ chúng đinh ninh Hồ Kỳ đã mãi mãi nằm lại trong khu rừng ấy chứ không thể thoát ra và đến được đây, nên không lên kế hoạch triệt để, mua hết các loại thảo dược trị thương như lần trước! Phải, làm sao chúng có thể ngờ Hồ Kỳ may mắn vượt qua đoạn đường ấy với biết bao bẫy rập chết người. Và nếu ngày hôm qua Hồ Kỳ không được “thần bí nhân” giúp sức hẳn ông đã thảm bại và vong mạng mất rồi.
Trong đoàn người có quá nhiều người bị thương, Hồ Kỳ dù muốn dù không cũng phải dừng lại Đoan Loan trấn vài hôm cho mọi người chữa lành thương thế. Những ngày sau đó êm ả trôi qua, Hắc Long không tấn công vào mọi người thêm nữa. Ai cũng đoán Hắc Long bị đánh bại liên tục mấy lần hiện đang rúng động trong lòng, chưa thể nào hoàn thành thế trận mới để công kích đoàn người. Nghĩ vậy ai cũng thấy an tâm đôi chút, Hồ Kỳ vẫn ở lại Đoan Loan trấn dưỡng thương. Dù vậy mọi người cũng không dám lơ đễnh việc canh phòng.
Những nỗi lo tuy lắng xuống nhưng tin đồn lại lại trổi lên, những lời bàn tán xôn xao cứ lan truyền, người này truyền tai người kia một chuyện “lạ”. Họ bàn tán về Huỳnh Hoa, ai cũng âm thầm ước đoán việc vì sao cô lại chăm sóc cho Hồ Kỳ ân cần chu đáo đến vậy trong đêm ở Bách Hoa Tự. Người cho rằng đó là sự quan tâm giữa người