Hồ Kỳ nhân sự hỗn loạn ấy luồn mau qua dòng người rồi lách vào con hẻm nhỏ. Sau vài lần ngoặc qua trái rồi qua phải, phía sau lưng ông không còn ai đuổi theo nữa. Bây giờ bên cạnh Hồ Kỳ chỉ còn lại Nhật Lan và Tứ Bình. Cạnh đó có ngôi nhà hoang, Hồ Kỳ quyết định vào đó tạm nghỉ chân. Vào bên trong rồi Hồ Kỳ mới thở dài, cất tiếng than:
- Tại sao số phận của ta vẫn cứ đen như vậy, đi đâu cũng gặp toàn họa gửi tai bay. Mới hôm qua là một người được kính nể tôn trọng, hôm nay trở thành phản tặc, ai ai cũng muốn đuổi bắt. Thật chẳng ai ngờ được thế thái nhân tình!
Ông nói rồi bật cười bi thiết. Nhật Lan đến bên cạnh ông nhẹ nhàng an ủi:
- Lão gia nên bình tĩnh, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra phương cách để giải nỗi oan tình này. Một ngày nào án oan chưa sáng tỏ, e rằng chúng ta khó lòng rời khỏi nơi này.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Ờ.
Chợt Tứ Bình tiếp lời:
- Bên ngoài bây giờ đâu đâu cũng đầy cáo thị, muốn rời khỏi đây lúc này không còn là chuyện dễ dàng nữa. Hồ lão gia có nghĩ được cách gì để giải quyết chuyện này hay không?
Hồ Kỳ thở dài:
- Phủ huyện Thanh Hà tuy là một huyện lớn nhưng một khi xảy ra chuyện, có lẽ sau hai ba canh giờ là có thể phong tỏa khắp nơi. Những con đường để thông qua huyện bên cạnh bây giờ hẳn trùng trùng quân lính chờ đón bắt chúng ta.
Tứ Bình lo lắng:
- Còn Đoàn bá phụ, Dương Long và mọi người không rõ bây giờ ra sao.
Nhật Lan cũng thấy lo, bà chắp tay lầm rầm cầu nguyện:
- Hy vọng Quyên nhi không xảy ra chuyện gì.
Hồ Kỳ chợt trầm giọng xuống:
- Từ giờ phút này, mọi người phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để Ba Lạc Đồ bắt giữ, trước khi trắng đen sự việc được phơi bày.
Nhật Lan và Tứ Bình cùng gật đầu. Hồ Kỳ tiếp luôn:
- Bây giờ việc quan trọng nhất chúng ta cần làm là tập hợp mọi người lại để cùng nghĩ cách. Nhớ đừng để người dân trong chợ và binh lính nhận ra, tuyệt đối cẩn trọng khi hành động. Dù tìm được người hay không được cũng phải quay trở lại đây trước khi trời tối!
Ba người vừa định tách ra hành sự, bên ngoài bất ngờ có tiếng động. Cả ba nhanh chân lách ra phía sau căn nhà ẩn nấp. Bên ngoài có bốn bóng người bước vào ngôi nhà hoang, họ không phải ai xa lạ mà là Phương Nhi, Trọng Nghĩa, Tiểu Hồng và Dạ Loan. Vừa vào được căn nhà, Trọng Nghĩa dựa lưng vào vách thở hổn hển, kêu lên:
- Vừa rồi nguy hiểm quá đi mất!
Thấy người vừa bước vào là người nhà, Hồ Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra. Nghe tiếng động bốn người phía trước vội rút vũ khí ra tự vệ. Tiểu Hồng vừa thấy Hồ Kỳ lập tức kêu lên:
- Hồ lão gia.
Ai cũng thở hắt ra một tiếng vì phe ta gặp lại phe ta chứ không phải địch nhân. Tiểu Hồng lo lắng hỏi:
- Hồ lão gia, ông không sao chứ, những người khác đâu cả rồi?
- Ta tuy không sao, nhưng thất lạc với những người khác rồi! Ta đang định ra ngoài tìm mọi người rồi tập hợp lại đây.
Nghe vậy Tiểu Hồng kêu to:
- Không được. Bên ngoài cáo thị dán hình ông khắp nơi, lão gia đừng nên ra ngoài vào lúc này.
- Ta biết. Nhưng mà…
- À, đúng rồi, lão gia… Trong số cáo thị ngoài kia dường như chỉ họa hình một số người chứ không phải tất cả. Nhưng vừa rồi vội quá con không nhìn rõ là những ai bị vẽ hình…
Nghe Tiểu Hồng nói vậy, Phương Nhi tiếp luôn:
- Trong những cáo thị toàn là hình của nam nhân, hoàn toàn không có hình của nữ nhân.
Hồ Kỳ gật gù:
- Nữ không bị dán hình truy nã cũng hay… Bây giờ việc tập hợp mọi người ta giao lại cho các con! Phương Nhi, Hồng nhi và Loan nhi, giúp ta nhé.
- Dạ.
Nhật Lan vội chen lời vào:
- Ta cũng đi nữa!
Nhật Lan vừa nói vừa lách mình lao ra cửa. Phương Nhi, Tiểu Hồng và Dạ Loan cũng vọt mau theo.
***
Được một lúc Nhật Lan và Phương Nhi trở lại, đi cùng là Hải Bằng, Thập Toàn và Dương Long. Lát sau nữa, Tiểu Hồng và hai người nữa cõng Dạ Loan quay về, Dạ Loan bị thương nên hôn mê bất tỉnh. Vừa trông thấy, Phương Nhi hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi, Loan nhi sao thế này?
Tiểu Hồng đáp nhanh:
- Bên ngoài quân canh ngày một đông, muốn vượt thật khó, cô ấy vì bảo vệ ba người chúng tôi… nên... À, Hồ bá mẫu, tỷ tỷ con đã về chưa?
- Vẫn chưa.
- Vậy… tỷ tỷ nguy mất.
Nhật Lan nói nhanh:
- Để ta ra ngoài chuyến nữa tìm Kiều nhi.
- Con cũng đi.
Thoáng cái bóng của Nhật Lan và Tiểu Hồng khuất bên ngoài tầng cửa ngôi nhà hoang.
Dạ Loan bị thương quá nặng, cô hôn mê quằn quại trong vòng tay Phương Nhi. Tứ Bình cố gắng cầm máu cho Dạ Loan nhưng toàn thân cô lại chịu quá nhiều vết thương vừa sâu vừa dài, anh không thể cùng lúc băng bó và cầm máu hết được. Tứ Bình thầm kêu khổ:
- Phải chi có sư muội ở đây thì hay biết mấy.
Lúc sau, Dạ Loan từ từ tỉnh lại, gọi khẽ:
- Tiểu thư.
Phương Nhi đỡ Dạ Loan ngồi dựa vào mình.
- Loan nhi, em thấy thế nào rồi?
- Tiểu thư.
- Có chị đây.
- Có lẽ sắp đến lúc em xa rời tiểu thư rồi, còn lại một mình… tỷ phải bảo trọng lấy thân, nha…
Phương Nhi ứa lệ:
- Không, em không chết đâu. Bình ca sẽ cứu sống em mà.
- Em biết rõ thương thế của mình… em rất mệt.
Đôi dòng lệ từ khóe mắt Phương Nhi rơi xuống.
- Lẽ nào em không muốn ở bên chị nữa sao? Tại sao hết Liên nhi rồi lại đến em từng người một rời bỏ chị?
Dạ Loan thều thào:
- Đó là số mệnh của chúng em… chúng em không có quyền cãi lại. Em đi rồi… tiểu thư và nhị thiếu gia… hãy chung sống hạnh phúc bên nhau. Em… chúc phúc cho hai người.
Phương Nhi bật lên tiếng khóc:
- Em đừng nói nữa, chị van em đừng nói nữa. Chị không muốn mất Loan nhi, vết thương rồi sẽ khỏi, em sẽ không sao… Bình ca, van anh hãy cứu lấy Loan nhi.
Tứ Bình chỉ im lặng không nói gì. Dạ Loan nở nụ cười mãn nguyện:
- Cảm ơn tiểu thư đã lo lắng cho em... Bao nhiêu đó… đã đầy đủ lắm rồi,... đã đến lúc… em phải… ra… đi… rồi.
Phương Nhi nắm chặt tay Dạ Loan mà khóc ròng, kêu lên:
- Không, Loan nhi, đừng bỏ chị mà đi. Liên nhi đã bỏ chị mà đi trước, chị không muốn mất luôn em.
Dạ Loan mỉm cười trong vòng tay ấm áp của Phương Nhi, gương mặt Dạ Loan ánh lên niềm hạnh phúc. Hơi thở cô cứ nhẹ dần, nhẹ dần, cuối cùng thì nấc lên hai tiếng rồi lịm đi không bao giờ dậy nữa. Phương Nhi khóc ròng, với cô, hai nàng nữ hầu ấy từ nhỏ đã cận kề nhau, thân thiết như chị em ruột thịt. Giờ tử biệt lòng nào lại chẳng xót đau.
Trọng Nghĩa nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Phương Nhi. Anh ngồi xuống cạnh bên cô đặt bàn tay mình lên bàn tay cô và siết nhẹ. Phương Nhi tựa đầu vào vai anh không nói gì, hai hàng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Ai nấy đều khẽ nhìn nhau rồi tiếp tục lặng im.
Từ bên ngoài Nhật Lan, Tiểu Hồng và Nhã Kiều chạy ào vào, ai cũng thở gấp. Hồ Kỳ lên tiếng:
- Mọi người vẫn ổn chứ?
- Không sao.
- Nơi này không phải là nơi an toàn cho. Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây mà không ai phát hiện.
- Hãy cải trang! Nhưng… Quyên tỷ chưa về.
Mọi người ai nấy đều giật mình nhìn nhau. Hồ Kỳ cũng thấy lo lo:
- Không biết hiện giờ Quyên nhi ra sao rồi nữa.
Nhật Lan kêu lên:
- Như vậy thật nguy, mỗi Quyên nhi còn ngoài ấy làm sao địch nổi với trùng trùng điệp điệp quân canh? Không được, tôi phải đi tìm Quyên nhi về mới được, rồi muốn đi đâu làm gì hãy tính sau. Tôi mất Quyên nhi một lần rồi, không muốn mất nó thêm lần nữa đâu.
Vừa nói Nhật Lan vừa lao vọt ra cửa. Có tiếng nói vọng theo:
- Con cũng đi.
Một bóng người lao mau theo Nhật Lan. Tứ Bình giật mình hét to lên:
- Long, đừng đi, cáo thị có hình của cậu.
Dương Long dường như không nghe thấy tiếng của Tứ Bình, bóng anh và Nhật Lan thoáng cái khuất sau những dãy nhà chen chúc. Trọng Nghĩa kéo Bình trở vào trong, kêu lên:
- Anh la chi lớn vậy, không sợ bọn lính canh nghe thấy à?
Tứ Bình đành im lặng.
Mặc cho mọi người nháo nhác tìm kiếm mình, Huỳnh Hoa một mình một ngựa rời khỏi Đông Xuân thị!
Ngay khi bắt gặp cáo thị truy nã Hồ Kỳ, Huỳnh Hoa tức tốc quay lại huyện đường phủ huyện Thanh Hà. Nên dù cho Nhật Lan có lật tung Đông Xuân thị cũng sẽ không tìm được bóng dáng của cô.
Huỳnh Hoa trở lại huyện đường, dễ dàng lẻn vào trong, đánh ngất một tên lính trong đó, lấy y phục của gã mặc vào, sau đó cô thì ngang nhiên đi lại khắp nơi. Nơi đầu tiên Huỳnh Hoa tìm đến là hiện trường vụ án. Phía sau công đường của huyện chính là tư gia của Ba Lạc Đồ. Trong một căn phòng hoa lệ, lính canh dày đặc, hai thi thể vẫn chưa bị dời đi, trong căn phòng mùi máu còn nồng đậm, dấu vết vẫn chưa bị Ba Lạc Đồ xóa bỏ.
Ba Lạc Đồ ngồi giữa căn phòng, phía trước là hai thi thể, có lẽ là vợ và con của lão. Ba Lạc Đồ cúi mắt, đưa tay day day trán, dường như lão đang khóc… nhưng Huỳnh Hoa không để tâm. Cô đang để tâm quan sát hai thi thể đang nằm phía dưới tấm vải che màu trắng. Bất ngờ, có ai đó đến vén tấm vải lên dường như để xem xét gì đó. Huỳnh Hoa nhận ra người phụ nữ kia tuổi độ tam tuần, nhan sắc đúng là rất khá, đứa trẻ bên cạnh khoảng chừng mười tuổi. Cả hai bị một thứ ám khí kì lạ cắm vào cổ, ngay tim lại có một vết thương rất sâu như bị đao kiếm đâm thủng vào. Người vén tấm vải trắng là một lão nhân rất già, có lẽ ông là người chuyên khám nghiệm tử thi trong những vụ án của phủ huyện Thanh Hà. Xem một lúc ông lại buông tấm vải xuống, lúc sau lại đến giở lên xem.
Huỳnh Hoa nhìn vào tự hỏi ai lại ra tay tàn độc hơn cả mình như vậy? Không hiểu sao hai từ đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là “Hắc Long”. Nếu đặt giả thuyết Hắc Long bang biết rằng trực diện đối đầu với Hồ Kỳ luôn chịu phần bại trận, cố bày trò này ra để giữ chân Hồ Kỳ hoặc mượn đao giết người thì không phải không có khả năng. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn quanh xem có thứ gì khả nghi hay không. Trên mép cửa sổ có vương chút máu, hình dáng như bàn tay người bấu vào. Nhìn vào đó, trước mắt Huỳnh Hoa hiện lên hình ảnh người mẹ sau khi bị thương đã lê bước ra cửa kêu cứu nhưng ngay sau đó bị một đòn trí mạng, gục xuống. Vì bên dưới bệ cửa sổ có vũng máu rất to.
Ba Lạc Đồ bỗng chỉ vào mặt Huỳnh Hoa quát:
- Tên kia.
Huỳnh Hoa giật mình cúi đầu, cô đổi giọng mình lại như tiếng một nam nhân:
- Dạ đại nhân.
- Ra ngoài bảo Ba Lạc Thọ và Ba Lạc Hoàng chuẩn bị nghi lễ mai táng.
- Dạ.
Huỳnh Hoa quay đi, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười: “Ra lệnh nhầm người rồi đại nhân ạ!”
Cô bước ra bên ngoài, khẽ liếc nhìn chung quanh dò xét, nếu hung thủ thoát ra đường cửa chính thì có thể thoát thân theo hướng nào mà không ai hay biết. Cửa chính quân canh rất nhiều, lại thông thoáng nếu nói một người vào và ra mà thần không hay quỷ không biết thì rất bất hợp lý.
Hoặc giả hắn thoát ra bằng đường cửa sổ thì… cô nhìn về phía cửa sổ, cố nghĩ xem nếu hung thủ nhảy qua đường cửa sổ tẩu thoát sẽ đi theo đường nào rời khỏi nơi này mà không hề bị ai phát giác. Cô bỗng ngước mắt nhìn quanh bên trên trang viện một lượt, phía trước căn phòng có vài cây cổ thụ che bóng râm mát cả vùng sân rộng bên dưới. Trong đầu cô lóe lên suy nghĩ, nếu kẻ giết người có khinh công cao thì… hình ảnh mơ hồ theo dòng suy luận của cô từ cửa sổ tung mình lên cành cây, chuyền ra khỏi trang viện. Huỳnh Hoa vỡ lẽ, nếu quả thật như vậy thì người kia hành sự quỷ thần không hay biết thật.
Giọng nói Thiên Kiếm vang lên trong tiềm thức Huỳnh Hoa: “Chủ nhân, hãy nhìn lên cành cây!”
Huỳnh Hoa quét ánh mắt qua các nhành cây một lượt, rơi vào tầm mắt cô một vật đang treo lủng lẳng. Cô quét mắt nhìn xung quanh một lượt, lính canh nơi đây đông quá! Huỳnh Hoa lách mình vào một góc khuất rồi quan sát tình hình lần nữa, cô muốn lấy vật trên cây kia xuống. Nhìn quanh thêm vài lượt và suy tính, nơi cô đứng hoàn toàn không ai có trông thấy, nếu điểm chân một cái nhảy thẳng lên chộp thứ kia rồi lướt nhanh về phía mái nhà đối diện, với công lực hiện giờ của cô có lẽ chỉ có cao thủ võ lâm mới có thể nhận ra. Nghĩ là làm, nhảy lên lấy vật và hạ cánh an toàn ra phía sau trang viện, không một ai phát hiện. Huỳnh Hoa lật thứ mình vừa lấy được ra xem. Nó là một miếng ngọc bội được gọt giũa tinh xảo, trông rất đẹp mắt, bên trong còn khắc hai chữ mà khi nhìn vào Huỳnh Hoa lập tức tái mặt. Dòng chữ đó, màu sắc và cả hoa văn trên miếng ngọc cô từng nhìn qua không phải chỉ một lần. Ngay lúc này đây hình ảnh hiện lên trong đầu cô là Tuấn Kiệt. Nhưng không thể là anh được, miếng ngọc của anh hiện nằm trong tay cô thì anh làm sao có thể đánh nó rơi nơi này được. Huỳnh Hoa lấy hai mảnh ngọc ra xem, chúng giống hệt nhau. Vậy người làm ra chuyện này... là mẫu thân của Kiệt hay sao.
"Thiên Kiếm, nói cho ta biết hung thủ hiện giờ còn ở đây không?"
"Đã sớm rời khỏi nơi này rồi! Nhưng chỉ cần rời khỏi phủ huyện này chủ nhân sẽ gặp được người đó."
Phía bên kia trang viện, tiếng của Ba Lạc Đồ oang oang bảo mấy tên lính bắt bồ câu đưa thư cho người nhà của vợ, sai người viết tấu sớ dâng lên hoàng thượng xin cho ông toàn quyền xử lý Hồ Kỳ. Huỳnh Hoa nghe rõ chỗ để bồ câu vội lách người lướt về phía đó. Trên từng lồng chim có ghi rõ nơi đến, Huỳnh Hoa bắt vội vài con bồ câu, viết thư nhét vào, thả chúng bay đi. Cô chỉ hy vọng chúng chuyển lời cầu cứu đến đức vua thay Hồ Kỳ. Điều này cô không nghĩ ra nhưng chính Ba Lạc Đồ đã nhắc cho cô nhớ. Huỳnh Hoa cũng hiểu, vụ lùm xùm này triều đình không nhúng tay vào thì khó lòng yên chuyện.
Xong, Huỳnh Hoa vừa lách mình định quay trở lại hiện trường vụ án. Gần đến cửa gian phòng hoa lệ, Huỳnh Hoa nghe tên lính từ Đông Xuân thị trở về đang bẩm báo tin khẩn lên Ba Lạc Đồ: Đội quân Đông Xuân thị đã bắt được một vài người trong nhóm của Hồ Kỳ. Nghe xong trong lòng Huỳnh Hoa rộn lên niềm lo lắng.
“Có quân hỏa tốc trở về bẩm báo, vậy ắt có người của ta bị bắt. Không biết là ai bị bắt, thật lo!”
Tên lính cao giọng xin ý kiến của Ba Lạc Đồ. Lão trầm ngâm một lúc mới nói:
- Hãy cứ giam giữ những tên đó lại, cố lùng thêm những tên khác càng nhanh càng tốt. Sáng mai ta đích thân đến đó xử bọn chúng làm gương.
Tên lính vừa đi Huỳnh Hoa lập tức vọt theo, nhưng ra một đoạn rồi cô mới nhận ra mình không có lệnh bài của Ba Lạc Đồ. Tên lính kia phi ngựa nước đại, chìa thẻ bài ra các trạm canh lập tức mở cửa. Huỳnh Hoa đến thì bị ngăn lại, người dân trong huyện cũng không ai được phép đi lại một cách tự do.
Huỳnh Hoa hừ giọng thúc ngựa quay lại phía sau. Ngẫm nghĩ một lúc cô nhảy xuống khỏi lưng ngựa và tung người bay vọt lên mái nhà, cứ thế nhằm thẳng hướng Đông Xuân thị mà phi thân. Tuy cách ấy không hay ho nhưng trong lúc không có cách thì đành vậy! Nếu là người bình thường chạy kiểu ấy quãng quá xa có thể kiệt lực mà chết. Nhưng Huỳnh Hoa thì khác, trong người cô có Thiên Kiếm, dù muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huỳnh Hoa trở lại Đông Xuân thị trời vẫn còn chưa sáng, lách vào một góc khuất, cô thay bộ y phục của lính canh thành bộ thường phục. Tìm chiếc nón rộng vành và che kín mặt, ngay lập tức Huỳnh Hoa biến đổi thành một “thần bí nhân”. Cô đi men theo những con hẻm quanh co, tìm hiểu sự tình. Tìm cả canh giờ vẫn không ra được chút manh mối nào.
Một lúc sau, Ba Lạc Đồ cũng đến nơi, lúc này Huỳnh Hoa mới biết ai là người bị bắt. Ba Lạc Đồ ra lệnh cho những tên lính đưa người bị bắt ra giữa Đông Xuân thị, khi trời vừa sáng sẽ ra tay hành quyết. Mệnh lệnh hẳn nhiên dùng để dụ Hồ Kỳ ra mặt.
***
Trong ngôi nhà hoang, Hồ Kỳ thấy Dương Long và Nhật Lan đi lâu rồi vẫn chưa quay lại, bóng dáng Lệ Quyên cũng chẳng thấy đâu thì có chút lo lắng. Tiểu Hồng và Nhã Kiều thấy vậy xin ông cho ra ngoài thám thính. Chỉ lúc sau cả hai hớt hải trở về:
- Hồ lão gia… nguy rồi!
- Có chuyện gì?
- Phu nhân và Long ca bị bắt rồi!
- Cái gì?
Hồ Kỳ thoáng sững sờ. Nhã Kiều lập lại rõ ràng hơn:
- Hồ phu nhân và Long ca đã bị người huyện lệnh đại nhân bắt giữ rồi. Ba Lạc Đồ treo cáo thị mới, nếu từ đây đến sáng mai chúng ta không ra đầu thú, ông ta sẽ xử tử hai người họ.
- Hồ lão gia, tính sao bây giờ?
Tứ Bình nói nhanh:
- Việc cần làm chính là mau chóng cứu họ ra.
Hồ Kỳ gật đầu.
- Đúng vậy. À, vừa rồi, nhị vị tiểu thư ra ngoài có gặp Quyên nhi hay không?
- Không có.
Trọng Nghĩa bất ngờ chen lời:
- Có khi nào tiểu thư cũng bị bắt?
Tiểu Hồng lắc đầu:
- Không đâu, nếu bị bắt nhất định tỷ ấy bị trói cùng với phu nhân và Long ca. Còn đằng này hoàn toàn không…
- Cũng phải, vậy…
- Trời sắp sáng rồi, chúng ta mau chuẩn bị kế hoạch cứu phu nhân và Long nhi.
Trọng Nghĩa cau mày:
- Nếu tiểu thư không bị bắt lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Ngay lúc này cô ấy có thể đi đâu được chứ?
Tứ Bình chen lời:
- Cậu không cần phải lo! Võ công cô ấy rất khá, dù có gặp bất trắc cũng không nguy đến tính mạng đâu. Cậu đi mà lo cho Phương Nhi kia kìa.
Hồ Kỳ nghiêm giọng:
- Mọi người hãy nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta sẽ cùng hành động.
- Vâng.
***
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa ló dạng. Giữa Đông Xuân thị, Nhật Lan và Dương Long bị trói vào khúc gỗ to, sắp sửa bị hành hình. Người của Hồ Kỳ ai cải trang và trà trộn vào dòng người xem xét xử. Theo lệnh của Hồ Kỳ, mỗi người nép mình vào một góc âm thầm dò xét cách bố phòng của Ba Lạc Đồ và chờ đợi thời cơ. Chỉ cần Hồ Kỳ vẫy tay họ sẵn sàng đồng loạt ra tay. Không một ai trong số họ biết, Huỳnh Hoa cũng đang ở đó. Cô đã nhận ra bọn họ và cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Ba Lạc Đồ.
Trước lúc hành hình, Ba Lạc Đồ đồ cao giọng nói vào dòng người đang chen chân quanh đó. Lời lẽ chính là muốn nhắn với Hồ Kỳ rằng: Nếu ra nhận tội ngay ông ta sẽ giảm án cho tất cả bằng ngược lại sẽ có hậu quả không tốt…
Ông ta nói một cách quả quyết như biết rằng Hồ Kỳ đang có mặt nơi đó. Ông ta đoán đúng, Hồ Kỳ đang ở đó, hai bàn tay ông đang nắm chặt kiềm nén cơn tức giận. Ba Lạc Đồ ngừng lại, không gian cũng lặng phắt như tờ mặc dù quanh đó có rất nhiều người. Lúc lâu sau mới có tiếng lao xao bàn tán. Chờ thêm lúc nữa vẫn không thấy động tĩnh gì, Ba Lạc Đồ lại cao giọng:
- Hồ Kỳ, ngươi đã ngoan cố không chịu ra mặt, đã vậy ta sẽ hành quyết đồng bọn của ngươi trước vậy. Tội phản loạn là tội chết, hai tên này là đồng bọn của ngươi, cũng chịu chung tội danh phản loạn. Đao phủ nghe lệnh, sau ba hồi chiêng, lập tức chém đầu hai kẻ phản loạn này.
Hai tiếng “chém đầu” bay ra từ miệng Ba Lạc Đồ nghe nhẹ như không mà âm vang mãi giữa lòng người. Hồ Kỳ và mọi người ai nấy nắm chặt tay vào vũ khí. Ba Lạc Đồ giơ một ngón tay lên, hồi chiêng thứ nhất vang lên. Hồ Kỳ lách mình rời khỏi chỗ nấp, mọi người cũng rời chỗ nấp.
Ba Lạc Đồ lại giơ tay lên lần này là hai ngón, hồi chiêng nữa vang lên làm rúng động tâm can những người đang đứng quanh nơi đó. Hồ Kỳ đưa tay rút kiếm, những thủ hạ của ông cũng từ từ rút vũ khí cầm tay, sẵn sàng cướp tội nhân bất cứ lúc nào.
Ba Lạc Đồ đưa bàn tay lên lần nữa, lần này là ba ngón. Nhưng hồi chiêng thứ ba mãi mãi cũng chẳng vang lên. Vì kẻ đánh chiêng đã ngã lăn ra, mặt mày méo xệch, đôi môi rỉ ra dòng máu màu đen. Một bóng người từ đâu vọt ra như ánh chớp, khẽ đừng lại bên cạnh hai kẻ tử tội, rồi vụt lướt đi tan biến nhanh vào không gian vô tận. Hai kẻ tử tội cũng biến mất, chỉ còn lại dưới đất là vụn xích sắt của binh lính dùng trói Nhật Lan và Dương Long.
Ai nấy nhìn vào đều kinh ngạc tột cùng, khinh công người kia quả thật đáng gờm. Nội công bứt đứt xích sắt cũng chứng tỏ kẻ đó không phải tầm thường. Hồ Kỳ cũng phải ngẩn người ra trước diễn biến vừa rồi, nửa mừng nửa lo. Nhật Lan không bị Ba Lạc Đồ làm hại nhưng người kia không rõ là bạn hay thù. Ai nấy cũng cùng chung tâm trạng chỉ có Tứ Bình nở nhẹ nụ cười bí ẩn, anh biết kẻ thần bí đó là ai.
Ba Lạc Đồ cũng ngơ ngẩn đến xuất thần một lúc sau mới hô quân đuổi bắt. Bọn lính nháo nhào lên lùng sục, những người dân vây lại xem hành hình vội vã tản ra. Hồ Kỳ nhân cơ hội đó, lách mình lẩn nhanh vào dòng người để trở lại căn nhà hoang.
Nhật Lan và Dương Long được người thần bí cứu nguy! Người đó đưa họ đến một nơi vắng vẻ thì dừng lại. Cả hai còn chưa hết ngạc nhiên trước khinh công của kẻ ấy thì người kia đã lên tiếng, một giọng nói ấm trầm như của một nam nhân:
- Nơi này chưa hẳn là nơi an toàn, hai người mau tìm nơi an toàn để tránh đi! Giờ quan binh có lẽ sắp đến đây!
Người ấy che mặt và đội nón rộng vành, y phục lại lùm xùm không nhìn ra được vóc dáng. Nói xong người ấy định quay đi, Nhật Lan vội vàng gọi lại:
- Khoan đã, đại hiệp. Ơn cứu mạng này chúng tôi biết phải làm sao để báo đáp cho người?
- Không cần.
- Chúng ta có còn gặp lại không?
- Nếu có duyên hẳn có ngày gặp lại, lúc đó sẽ biết rõ nhau hơn. Hai người mau tìm chỗ lánh thân, đừng đi lung tung nguy hiểm lắm!
Dương Long bật thốt:
- Nhưng chúng tôi còn phải tìm người.
Người kia hỏi:
- Là ai, có hình trên cáo thị hay không?
- Không có, cô ấy là con gái của vị bá mẫu này, cô ấy tên Lệ Quyên.
Dương Long vừa nói vừa chìa tay về phía Nhật Lan. Nhật Lan đang định nói thêm thì người kia hỏi lại:
- Được rồi, giúp người thì giúp cho trót, ta sẽ giúp hai người tìm cô ấy. Đặc điểm nhận dạng của cô ta là gì?
Dương Long nói ngay mà không cần suy nghĩ:
- Cô ấy rất đẹp.
Sau lớp khăn che mặt của người kia dường như đã nở nụ cười. Tiếng