Trầm Tu Cẩn ôm Giản Đồng cả một quãng đường, dáng người cao to, lại khiến cho người ta cảm nhận được vẻ cô đơn không chốn nương tựa.
Đặt cô ngôi lên trên ghế phụ lái, Trầm Nhị liên chạy đến, muốn lái xe thay cho Trầm Tu Cẩn, bàn tay của Trầm Tu Cẩn giơ lên vẫy vẫy, không nói một câu nào, Trầm Nhị ngay lập tức dừng lại, đứng sang một bên.
Mà người đàn ông dáng người cao to kia vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa ở ghế lái ra, giơ chân, ngồi vào trong.
Lưng dựa vào ghế ngồi, anh dừng lại rất lâu, chiếc xe, vẫn ở nguyên chỗ đó, một lúc lâu sau, mới cầm vào chiếc vô lăng, khởi động xe, giãm chân vào ga, ngay lập tức, tiếng nổ vang của chiếc xe ầm ầm vang lên, vào lúc vang lên tiếng nổ của xe, đôi môi mỏng của Trầm Tu Cẩn mở ra nói một câu, nhưng lại bị tiếng nổ của xe che lấp đi, lờ mờ chỉ nghe được một tiếng “Giản Đồng”
.
Giản Đồng quay đầu sang không hiểu: “Anh nói cái gì?”
tiếng nổ của xe quá lớn, mà giọng nói trâm thấp của người đàn ông, lại dường như chìm ngập xuống.
Đôi môi mỏng của Trầm Tu Cẩn hơi hơi động đậy: “Tôi nói, tôi đưa cô đến “duy ái ”
Giản Đồng đơ người ra, ngay lập tức gật gật đầu, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Mà người đàn ông ngồi trên ghế lái, ngón tay thon dài, càng cầm chặt vào chiếc vô lăng hơn, chỉ có bản thân anh mới biết, lời vừa nãy anh nói là: Giản Đồng, tôi ghen ty rồi.
Phải, anh ghen ty với Tiêu Hằng! Ghen ty đến nỗi sắp phát điên lên! Người phụ nữ này từng coi Tiêu Hằng là một tia sáng...
Nhưng người từng chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của người phụ nữ này là mình.
Người phụ nữ này lại thay đổi sự ấm áp với Tiêu Hằng...
Nếu như cô đối với Tiêu Hằng không đủ ấm áp, thì tại sao hôm nay lại phải nhổ ra nỗi vô vọng từ chỗ Tiêu Hằng? Cuối cùng cô bước về phía mình...
nhưng Trầm Tu Cẩn không hề cảm