Tiêu Minh Vũ muốn xoa tóc nàng giống như trước kia, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ mình là một con thỏ, bất đắc dĩ đành phải tượng trưng mà cọ nàng. Đôi mắt Giang Mạt khẽ nhếch: "Thỏ đang an ủi ta sao?"
"... Kỉ." Không có.
Giang Mạt cười nâng nó lên cao, hôn cánh miệng con thỏ, "Cảm ơn thỏ."
"...!!!"
Đầu Tiêu Minh Vũ kêu ong ong, cả người như đỏ lên.
Nàng nàng nàng, sao nàng dám hôn!
Chẳng những Giang Mạt dám hôn, mà còn dám hôn lần thứ hai lần thứ ba, con thỏ trở nên ngốc.
"Ngươi là thỏ đực hay thỏ cái?"
Giang Mạt đặt cái bụng hắn lên bàn, nhân lúc hắn không chú ý, ngón tay đẩy ra lông tơ mềm mại, thấy được hai viên trứng nhỏ, thuận tiện khảy hai cái.
Tiêu Minh Vũ:!!!
Giang Mạt: "Thì ra là đực... Nhưng mà tại sao trứng này nhỏ như vậy?"
Con thỏ hoảng hồn run bần bật, một chân đặt lên bàn, té ngã lộn nhào chạy ra khỏi thư phòng.
Hắn tức giận sắp điên rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời, bị người khác đụng vào nơi đó!
Nhỏ? Nhỏ cái rắm! Bình thường không biết hắn lớn cỡ nào!
Không phải, đây không phải trọng điểm!
Dù là một con thỏ, làm loại chuyện này, là một cô nương gia bình thường làm sao?
Bất hiếu đại nghịch bất đạo!
Tiêu Minh Vũ sắp điên rồi, người làm hắn tức giận như vậy, Giang Mạt xem như là người đầu tiên.
Nhưng mà hắn chưa trốn được bao lâu, đã bị một tiểu thái giám xách về.
Thái giám này hắn có ấn tượng, hình như kêu Sơ Cửu, hầu hạ bên người Chiêu Minh, cụp mi rũ mắt không có cảm giác tồn tại gì, lúc trước Tiêu Minh Vũ không chú ý tới hắn thế nào, bây giờ với thị giác của con thỏ, hoàn hoàn toàn toàn thấy rõ hắn, sửng sốt một hồi lâu.
Nguyên nhân là do, tiểu thái giám này có sáu bảy phần giống tiên đế!
Chiêu Minh lớn lên cũng giống tiên đế, nàng là cốt nhục ruột thịt của tiên đế, đây là chuyện bình thường, nhưng tiểu thái giám này từ đâu ra?
Giang Nghiêu mang con thỏ về thì tự giác lui ra, Giang Mạt tìm một cái lục lạc nhỏ bằng trứng chim, dùng tơ hồng xâu đeo lên cổ con thỏ, "Mang cái lục lạc này, ngươi chính là người của ta, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời... Còn phải đặt tên cho ngươi, lông ngươi màu trắng, vậy kêu A Bạch đi."
Tiêu Minh Vũ phản kháng không có hiệu quả, bị bế lên giường.
Bùi Dương làm ở Vũ Lâm Vệ, đêm nay bọn họ cũng đi tìm tin tức Lương Vương, không đến đây, Giang Mạt ôm con thỏ ngủ.
Cục bột trắng bị ủng trước ngực, chi trước đạp lên bộ ngực no đủ của nàng, đầu gác giữa hai nhũ, tất cả hô hấp đều là mùi hương ngọt thanh trên người nàng.
Tiêu Minh Vũ giật giật, xúc cảm mềm mại dưới chân làm hắn có cảm giác như đang nắm vú Chiêu Minh, mềm không tả được.
Hắn không dám lộn xộn.
"Tiểu cữu cữu..."
Thiếu nữ ngủ không an ổn, trong miệng nói mê đứt quãng.
Ánh mắt Tiêu Minh Vũ nhu hòa, dựa vào nàng, nghĩ thầm nếu hắn có thể biến về hình người một lần nữa, sau này nhất định sẽ đối tốt với tiểu nha đầu hơn chút nữa.
...
Ngày thứ hai Lương Vương mất tích, Vũ Lâm Vệ lục tung toàn bộ bãi săn, không có tin tức của Lương Vương, bọn họ bắt đầu tìm kiếm những nơi xung quanh bãi săn.
Ngày thứ ba, phạm vi một trăm dặm đã được tìm hết.
Ngày thứ tư, mở rộng tới ba trăm dặm.
Ngày thứ năm, mọi người không ôm hy vọng, cảm thấy Lương Vương đã bỏ mạng, thi cốt không còn.
Ngày thứ sáu, Vũ Lâm Vệ về cung phục mệnh, bị nữ đế trách phạt một trận.
Ngày thứ bảy, Giang Mạt đốt tiền giấy trong đình viện, tế điện linh hồn của Lương Vương.
Nàng ôm con thỏ khóc không ngừng: "Tiểu cữu cữu không có thê thiếp con cái, cho dù chết cũng không có người bên cạnh, bây giờ thì thảm rồi, xác cũng không chừa lại... Hôm nay là đầu thất của người, không biết ta đốt nhiều tiền như vậy người có thu được hay không, có đủ dùng không, nếu mà không đủ, người báo mộng cho con được không... Ô ô..."
Tiêu Minh Vũ nằm trong lòng nàng, trầm mặc lạ thường.
Đối với việc làm khóc tang đốt tiền giấy cho hắn, hắn thật sự không biết nên đối mặt với tâm tình gì.
Bây giờ đã như vậy rồi, hắn