Giang Mạt cảm giác có người đang nhìn nàng, trợn mắt thấy Bùi Dương đứng thẳng tắp bên mép giường, duỗi tay chạm vào mặt nàng.
"Đánh thức nàng?"
Hốc mắt Giang Mạt còn sưng đỏ vì mới vừa khóc, Bùi Dương cúi đầu hôn trán nàng, "Xin lỗi, không tìm được Lương Vương."
Tiêu Minh Vũ: !!!
Tiểu tử thúi nói chuyện thì nói, tại sao lại động tay động chân!
Con thỏ đánh lên tay thiếu niên, muốn đuổi hắn đi, lục lạc trên cổ kêu đinh đinh, đầu thỏ mê man, thiếu niên không chút sứt mẻ.
"Mấy ngày nay nàng ngủ chung với vật nhỏ này?" Bùi Dương xách nó lên, nhìn thẳng mắt đỏ nó.
Không biết tại sao, luôn có thể nhìn ra địch ý trong đôi mắt này.
"A Bạch rất ngoan, không làm ầm ĩ, mấy ngày nay ta ngủ không được ngon, có A Bạch ngủ chung, sẽ thấy an tâm hơn..."
Giang Mạt ôm con thỏ từ tay hắn, Tiêu Minh Vũ cố ý chui vào ngực nàng, thuận tiện âm thầm trừng Bùi Dương.
Khuê phòng của cô nương gia là có thể tùy tiện vào?
Tiểu tử thúi lăn nhanh lên! Lăn được bao xa thì lăn bấy xa!
Bùi Dương không tiếp thu được tín hiệu ghét bỏ từ con thỏ, nghĩ thầm chắc là nữ hài tử đều thích động vật lông xù, từ sau khi hắn manh bạch hồ về, mỗi ngày Bùi Anh đều ôm nó, ăn ngủ đều ở chung, không chịu buông ra một khắc, tới chỗ Chiêu Minh thì cũng giống vậy.
Nhưng mà hắn không đến mức ăn dấm của một con thỏ, Chiêu Minh thích, hắn cũng sẽ thích.
Bùi Dương cởi áo ngoài ra, thuần thục chui vào ổ chăn, ôm người và thỏ vào lòng, "Ngủ đi, ta ngủ với nàng."
Tiêu Minh Vũ bị hai người đè: "???"
Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của Bùi Dương, loại chuyện này khẳng định không phải lần đầu.
Phong độ quân tử của Bùi thiếu tướng quân ngươi đâu? Bị chó ăn hết rồi?
Tay để đâu vậy!
Tiêu Minh Vũ vừa tức vừa gấp, nha đầu Chiêu Minh ngốc ư? Một cô nương gia chưa xuất các, hơn nửa đêm nằm chung giường với một nam nhân, truyền ra ngoài người khác nói gì! Nàng còn cần thanh danh