Tiêu Minh Vũ không muốn thừa nhận mình đã bắn, vừa rồi rõ ràng chỉ là mới chạm nhẹ thôi...Càng làm cho hắn không chịu nổi chính là, tiết xong mới có bao lâu, cảm giác khô nóng đã trở lại, mặc dù hắn muốn chịu đựng cho qua, nhưng mà vẫn bại bởi bản năng.
Có lần đầu thì có lần thứ hai lần thứ ba, chờ Giang Mạt phát hiện kỳ lạ, dưới thân con thỏ đã ướt một mảnh, tất cả đều là chất lỏng khả nghi nào đó.
"Đây là... Nước tiểu?"
Tiêu Minh Vũ: "..."
Khi bị Giang Mạt bế lên, Tiêu Minh Vũ xấu hổ và giận dữ muốn chết, chỉ có hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, bây giờ hắn không phải là Lương Vương, cũng không phải cữu cữu...
Giang Mạt xách con thỏ đi tắm rửa, nước lạnh trong suốt giảm bớt một chút, nhưng chờ khi nàng dùng vải mịn chà lau lông tơ, tứ chi Tiêu Minh Vũ theo bản năng ôm cánh tay nàng, bụng dưới nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay nàng, run rẩy một trận, tiếp đó là thủy dịch chảy ra.
Tiêu Minh Vũ: "... Kỉ!" Không!
Không phải hắn làm!
Giang Mạt buồn cười, trứng giấu trong lông tơ thoạt nhìn lớn hơn so với ngày thường, côn thịt vừa bắn còn dính tinh dịch.
"Chẳng lẽ là động dục? Có phải là nên tìm vài con thỏ cái tới cho ngươi giao phối không?"
Tiêu Minh Vũ: !!!!!
Khắp nhà đều là tiếng kêu thê lương thảm thiết của con thỏ, Tiêu Minh Vũ cắn ống tay áo nàng, muốn làm nàng nhanh chóng đánh mất ý niệm này đi.
Không được! Tuyệt đối không được!
Hắn tình nguyện đâm đầu chết, cũng tuyệt đối không giao phối với thỏ cái!
Giang Mạt cười bế nó lên, "Ta cảm giác được ngươi hiểu ta đang nói gì... Ngươi thành tinh rồi à?"
"..."
Giang Mạt chỉ dọa hắn ngoài miệng, triệu thái y tìm thuốc mỡ cho hắn, bôi quanh côn thịt cho nó, thuốc mỡ mát lạnh giảm bớt nóng nảy khó nhịn, bệnh tình đã được cải thiện.
Bụng Tiêu Minh Vũ xụi lơ đặt trên bàn, tùy ý ngón tay tế bạch tuần tra quanh côn thịt nó, mà chủ nhân ngón tay còn thường xuyên xoa bóp quả trứng.
Nếu có người hiểu được cảm xúc lúc này trong mắt con thỏ, nhất định hiểu được đó là cảm giác sống không còn gì