"Cảm ơn tôi cái gì?""Cảm ơn cô đã nói với Lê Cảnh Trí những câu vừa rồi.
""Cô có bệnh thần kinh à?" Làm gì có ai đi cảm ơn những câu đó.
Diêu Thanh Mạn muốn nhìn thấy Lê Nhã Trí nổi giận đùng đùng, không ngờ cô ta đột nhiên vui vẻ, còn lộ ra vẻ mặt đáng sợ.
Diêu Thanh Mạn bị nụ cười kia làm cho nổi da gà, bỏ chạy.
Lê Nhã Trí ngồi trên giường, cô ta cười lạnh, sờ sờ chiếc bụng rỗng.
Nếu như để tự cô ta lấy ra những bức ảnh đó, chắc chắn Lê Cảnh Trí sẽ không tin, sẽ cho là cô ta đang nói dối, phá hoại tình cảm của bọn họ.
Cần có một người ngoài đứng ra nói, chắc chắn hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Không ngờ con "Bạch liên hoa" Diêu Thanh Mạn này lại chó ngáp phải ruồi, giúp cô ta một tay.
Đương nhiên cô ta phải cảm ơn rồi.
Cảm ơn đã khiến Lê Cảnh Trí nảy sinh nghi ngờ.
Như vậy những khổ sở mà cô ta phải chịu cũng có người chia sẻ, nếu cô ta đã không tốt, thì dựa vào đâu mà thủ phạm lại được hạnh phúc?! Lê Cảnh Trí hồn bay phách lạc trở về Ngự Thủy Viên, suýt nữa còn va vào hai người đàn ông ở cửa thang máy.
Một trong hai người đó giữ chặt vai, giúp cô ổn định trọng tâm.
Lê Cảnh Trí liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không chú ý.
""Lê Cảnh Trí, cô bị sao thế? Ngẩng đầu lên nhìn tôi.
" Âm thanh quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, đúng lúc lại gặp được Hướng Diệc Nhiên và Lăng Ý.
Cô hít một hơi thật sau, muốn lấy tay của Hướng Diệc Nhiên ở trên bả vai cô ra.
Còn chưa kịp làm gì đã bị Lăng Ý kéo đi.
Vừa khéo cửa thang máy mở ra, Lăng Ý kéo Lê Cảnh Trí vào thang máy, để Hướng Diệc Nhiên đứng ngoài: "Tôi về đến nơi rồi, không mời cậu lên tầng đâu, cậu trở về đi.
"Hướng Diệc Nhiên: "! Đồ ăn cháo đá bát! Cậu coi tôi là tài xế à? Có loại bạn nào không biết xấu hổ như cậu không hả?""Có, trước mặt cậu này.
" Lăng Ý không cảm thấy nhục mà còn cảm thấy tự hào.
Cửa thang máy từ