Ánh mắt Lăng Ý trở nên nham hiểm: "Em muốn rời khỏi anh?""Em nói, em còn chưa nghĩ đến, em muốn yên tĩnh một chút, làm rõ suy nghĩ của mình.
" Lê Cảnh Trí xoa trán: "Cái gọi là tình yêu của anh khiến em thấy rất ngột ngạt, em muốn tự đi cảm nhận thế giới bằng đôi chân của mình chứ không phải bị anh điều khiển trong lòng bàn tay.
""Một khi em đã rời đi, thì sẽ không quay lại nữa.
" Lăng Ý biết tính cách của cô rất dịu dàng nhưng cô chưa bao giờ thích sự gò bó.
Giống như cái cách mà cuộc hôn nhân này bắt đầu vào ba năm trước, cô cảm thấy ngột ngạt nên trong nháy mắt đã bỏ ra nước ngoài.
Hắn cũng biết, chỉ cần cô rời đi, sẽ giống như con diều đứt dây, bay càng ngày càng xa.
"Em không biết.
""Vậy anh càng không thể để cho em đi được, em muốn yên tĩnh, anh có thể cho em thời gian, nhưng em tuyệt đối không có khả năng rời khỏi anh.
" Lăng Ý giữ chặt cơ thể cô, ép cô nhìn thẳng vào hắn: "Em không muốn gặp anh, anh có thể rời đi trước, nhưng em tuyệt đối không thể rời khỏi Đào Lan Uyển.
"Hai tay cô nắm chặt chiếc chăn: "Anh có ý gì?"Hắn nghiêng người hôn lên trán cô: "Chỉ là anh không muốn em đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh.
"Lê Cảnh Trí không chớp mắt nhìn hắn.
Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng: "Anh cho em thời gian yên tĩnh.
"Lê Cảnh Trí bọc chăn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, nheo mắt.
Đợi đến khi mắt đã quen với ánh nắng, mới cầm quần áo đi rửa mặt.
Da thịt Lê Cảnh Trí mềm mại, trơn bóng, động vào rất dễ tạo thành dấu ấn.
Lúc Lăng Ý lên giường với cô, thích nhất là gặm hút trên người cô, lưu lại dấu vết thuộc về riêng hắn, biểu lộ ý muốn chiếm hữu một cách mãnh liệt.
Đến khi Lê Cảnh Trí nhìn thấy bản thân trong gương, cổ, ngực, thậm chí cả vai và khuỷu tay cũng đầy dấu hôn thì cảm thấy rất ngại ngùng.
Người bị hạ thuốc là cô nhưng người phát tiết lại là Lăng Ý.
Lê Cảnh Trí cảm thấy rất mệt, cả người đều mệt mỏi.
Cô tìm một chiếc áo sơ mi có cổ, miễng cưỡng cũng có thể che đi những vết hôn phía trên, nhưng xem ra cũng không được nhiều.
Cô xách túi định đi ra ngoài lại