Edit: Yin - Beta: Bơ
Ngày biện hộ là Chủ Nhật.
Tên Lâm Thủy Trình không đứng đầu, không đi cũng không ảnh hưởng gì lớn, vừa lúc hôm qua về xem thủ trưởng, phát hiện chú mèo con hình như yểu xìu buồn bã có chút không muốn ăn, Lâm Thủy Trình liền gọi điện thoại cho Vương Phẩm Duyên, tính chủ nhật mang thủ trưởng đi bệnh viện thú cưng xem sao.
Cậu xin nghỉ lần này đã là lần thứ hai trong tuần, Vương Phẩm Duyên rất thiên vị học trò này, không hỏi một tiếng đã đồng ý —— Lâm Thủy Trình xin nghỉ ngày chủ nhật, cũng không phải không lên tiết, không tính là chuyện lớn gì.
Vương Phẩm Duyên chú ý tới tên cậu xếp thứ hai từ dưới lên ở bài báo cáo mở đầu, theo đó ngạc nhiên hỏi một tiếng: "Xếp hạng tác giả luận văn là các con thương lượng xong rồi? Sao con lại xếp gần cuối vậy?"
Lâm Thủy Trình vẫn giữ đúng quy củ nói: "Cùng ngài giống nhau, cảm thấy cơ hội lần này tuy tốt, nhưng có đồng học càng cần thứ hạng để nâng cao vị trí trong học bạ so với con, nên cảm thấy nhường cũng không sao. Mục tiêu nghiên cứu lần này, cùng hướng đi con muốn không liên quan lớn lắm."
"Cũng đúng, người trẻ tuổi các con có suy nghĩ của mình là chuyện tốt, lần này hạng mục quân đội con nhìn chưa?" Vương Phẩm Duyên dặn dò nói, "Mục tiêu của mình tuy quan trọng, nhưng hạng mục lần này phải đánh lên tinh thần cho ta để làm, biết không?"
"Hiểu ạ, cảm ơn thầy. Đúng rồi, Từ Mộng Mộng sư tỷ nói với con thời gian trùng với thời gian thông báo tuyển dụng của Viện, hiện tại nàng không rảnh, con giúp nàng xin thầy nghỉ." Lâm Thủy Trình nói.
Vương Phẩm Duyên: "Được, các con cố lên."
Từ Mộng Mộng ở bên cạnh cậu, trừng lớn đôi mắt nghe cậu xin nghỉ: "Tiểu Lâm, chúng ta không bị trùng mà, sao xin nghỉ giùm chị luôn vậy?"
Lâm Thủy Trình nói: "Thuận tiện, ngày biện hộ ai thích đi thì đi. Sư tỷ có muốn ăn cơm không?"
Từ Mộng Mộng: ".................."
*
Thất Xử ngày đêm mở họp, thảo luận không nghỉ, Phó Lạc Ngân còn phụ trách kế hoạch B4 gần đây khởi động lại của công nghiệp quân sự Phó thị. Hắn vừa đến Tinh Thành, toàn bộ công việc tồn đọng chồng chất được đưa đến. Tăng ca mấy ngày, Phó Lạc Ngân mệt mỏi, nhưng người thoạt nhìn lại càng có tinh thần, tất cả mọi người hai mắt đỏ lên, hắn vẫn như cũ giống cái máy, bình tĩnh an bài công việc, nhiệm vụ nối tiếp nhiệm vụ.
Đổng Sóc Dạ chủ trì mở lại hạng mục Sở Thời Hàn, trước tiên anh đến Thất Xử lấy hồ sơ, sau đó đi theo Phó Lạc Ngân về nhà một chuyến, hắn đi điều tra di vật Sở Thời Hàn, đem tin tức tổ điều tra khởi động lại nói cho Sở Tĩnh Xu.
Sở Tĩnh Xu ngơ ngẩn: "Vậy nếu...... nếu điều tra ra, có ích lợi gì chứ?"
Nàng lầm bầm lầu bầu, Phó Lạc Ngân ở bên cạnh ngậm miệng không nói. Một lát sau, Sở Tĩnh Xu lại khóc lên, cuồng loạn mà nói: "Tra, tra tiếp, ta muốn người hại chết Thời Hàn không chết tử tế được!"
......
Phó Lạc Ngân hỏi bảo mẫu: "Bà ấy gần đây thường xuyên như vậy sao? Có phải càng ngày càng nghiêm trọng không?"
Bảo mẫu nói: "Bác sĩ tới xem qua, nói nhất định phải phối hợp uống thuốc mới được. Phu nhân uống thuốc thì sẽ buồn ngủ, bà ấy không thích, có đôi khi lén sau lưng chúng tôi nôn thuốc ra, không có cách nào."
"Còn có......" Bảo mẫu nhìn hắn, ánh mắt hơi trốn tránh.
"Còn có?" Phó Lạc Ngân nhướng mày.
Bảo mẫu nói: "Bác sĩ cũng nói, thiếu gia ngài và đại thiếu gia lớn lên quá giống, khả năng sẽ kích phát loại phản ứng này của phu nhân ......"
"Bà ấy là mẹ tôi, tôi cũng là con ruột của bà ấy. Bệnh này không phải một mực tránh né là có thể giải quyết vấn đề, tôi sẽ thường xuyên tới xem, thẳng đến khi bà ấy nhận rõ sự thật anh tôi đã chết, tên của tôi là Phó Lạc Ngân mới thôi." Phó Lạc Ngân lạnh lùng mà nói.
Sau khi Đổng Sóc Dạ chụp ảnh từ Sở Thời Hàn trong phòng ra tới, nghe