Bằng mắt thường có thể nhìn thấy áp suất không khí ngày càng thấp.
Hạ là tên trên mạng của Hạ Nhiên, nhiều năm qua chỉ duy nhất một chữ, chưa từng đổi.
Dạ dày Phó Lạc Ngân đau hơn.
Hắn ấn bụng, kêu tài xế lái xe đưa Đổng Sóc Dạ về Tổng cục hành chính. Hắn tự lái xe về khách sạn, trên đường đi hắn tìm cái di động đặt ở trong cặp, sờ soạng vài lần cũng chưa lấy ra được.
Khi Lâm Thủy Trình nhận được điện thoại của Phó Lạc Ngân, cậu đang cùng Từ Mộng Mộng ăn ở nhà hàng Hàng Châu lần trước.
Từ Mộng Mộng thảo luận cùng cậu việc lần này quân đội đấu thầu, nàng là học tỷ, những việc này tương đối hiểu biết. Lâm Thủy Trình rất nghiêm túc lắng nghe, lại giống như không có hứng thú về nguồn gốc hạng mục lớn của Thất Xử, Cửu Xử. Hắn hỏi: "Có phải Tổng cục Cảnh sát đang tuyển người? Hạng mục họ tham gia nhiều người không?"
Từ Mộng Mộng lắc đầu: "Không nhiều lắm, cảnh sát điều tra hình sự rất ít được chú ý, Hóa viện thật ra là đối tác chuyên nghiệp, nếu hạng mục thông thường là kiểm tra dấu vết linh tinh thì tính, nhưng lần này hạng mục cố tình là giám định danh họa, nghe nói là vụ án tìm đồ mất trộm, tìm về được hai bức tranh không thể phân biệt thật giả, hiện tại kỹ thuật tạo giả căn bản làm người khó lòng phòng bị."
Lâm Thủy Trình như có điều suy nghĩ.
Từ Mộng Mộng thấy cậu không ăn nhiều, chỉ có gà tơ Hàng Châu trên bàn là động không ít, hỏi cậu: "Tiểu Lâm thích ăn cái này à? Hay là thích ăn đồ ăn Hàng Châu? Nhưng chị thấy lần trước em cũng không ăn nhiều."
Lâm Thủy Trình lắc đầu: "Mặc dù em từ phân bộ Giang Nam tới đây, nhưng không phải người Giang Nam. Khẩu vị em thiên cay, món này là...... trước kia có người cùng em nhắc tới, nói ăn rất ngon, nhất định phải tới ăn thử xem."
Cậu hơi hơi rũ mắt, hơi xuất thần, còn có chút hoảng hốt.
Cậu lẩm bẩm nói: "Em rất nhớ anh ấy."
Ngữ khí nhẹ giống như mơ mộng, Từ Mộng Mộng cũng giật mình.
Điện thoại Lâm Thủy Trình vang lên, cậu cúi đầu, thấy số điện thoại rồi nói tiếng xin lỗi, đi ra ngoài nhận điện thoại.
Thanh âm Phó Lạc Ngân lộ ra cảm xúc áp lực nào đó: "Ở nơi nào?"
Lâm Thủy Trình nhìn thoáng qua tên nhà hàng trên đỉnh đầu, thanh âm ôn ôn nhu nhu, không có nói ở nơi nào, mà nói thẳng: "Tôi đang ăn cơm, tôi muốn gặp anh, tôi tới tìm anh nhé."
"Ở nơi nào, tôi tới đón em." Phó Lạc Ngân không để ý đến, trong giọng nói lộ ra sự bướng bỉnh.
Lâm Thủy Trình đành nhượng bộ: "Tôi ở nhà hàng tư nhân Tinh Đại."
Phó Lạc Ngân không nói một tiếng liền cúp điện thoại.
Lâm Thủy Trình vê vê di động, lên lầu nói cho Từ Mộng Mộng: "Sư tỷ, em có việc gấp phải đi trước."
Bọn họ đã ăn xong rồi, Từ Mộng Mộng đi theo đứng lên nói: "Không sao không sao, chị cũng ăn xong rồi, lần trước em mời chị ăn cơm, lần này chúng ta AA* đi."
(*)AA: chia đôi tiền.
Bọn họ trả tiền xong, Lâm Thủy Trình đưa Từ Mộng Mộng ra cửa, giúp nàng gọi xe taxi, lại nhớ kỹ dãy số xe taxi.
Cậu bắt đầu đứng tại chỗ nhìn khắp nơi xung quanh, tìm xe Phó Lạc Ngân, còn chưa đi vài bước đã bị một bàn tay lôi về.
Sức lực Phó Lạc Ngân lớn đến kinh ngạc, đem cổ tay Lâm Thủy Trình nắm đỏ một mảnh, vẻ ngoài âm u thật dọa người.
Đối mặt không nói lời nào nhưng bên trong như ấp ủ nặng nề gió lốc, một khắc kia trên người cả hai như bùng cháy lên, chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng biết rõ ràng lẫn nhau.
Người qua đường bị hoảng sợ, còn tưởng rằng bên này muốn đánh nhau, nhưng chỉ có Lâm Thủy Trình không sợ hắn, cậu an an tĩnh tĩnh mà nhón chân, sờ sờ bên tai Phó Lạc Ngân, thấp giọng nói: "Anh tới rồi."
Ôn nhu lẫn nhiệt liệt, ánh mắt nhìn hắn quyến luyến an tâm như một con mèo tìm được ổ.
Phó Lạc Ngân lái xe dẫn cậu về khách sạn, Lâm Thủy Trình bị hắn lôi đi một đường rất khó khăn, nhưng cậu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Không oán giận cũng không làm nũng, cậu và hắn đều khát cầu đối phương như nhau.
Hôm nay cậu bị hắn lăn lộn mệt muốn chết, Phó Lạc Ngân sau khi làm xong một lần thoáng thanh tỉnh chút, lý trí phục hồi, phát hiện tay Lâm Thủy Trình bị hắn bóp đỏ