Edit: Yin - Beta: Bơ
Vừa cúp điện thoại gọi từ Tinh Đại, Phó Lạc Ngân lại giúp Lâm Thủy Trình nhận cái khác.
Cũng được chuyển từ quầy lễ tân lên, lần này là điện thoại thú y, hỏi Lâm Thủy Trình muốn hoãn thời gian hẹn xem bệnh tới khi nào.
Phó Lạc Ngân nói: "Để tôi hỏi. Cậu ấy chưa tỉnh, lát nữa gọi lại."
Mấy ngày nay khách sạn Tinh Đại toàn là nhân vật quan trọng cấp cao lui tới, vì phòng ngừa gián điệp, thiết bị liên lạc của mọi người đều có quy trình giám sát và chuyển tiếp, Lâm Thủy Trình đăng ký dãy số, hệ thống chỉ cần kiểm tra thẻ ID của cậu khi vào trong khách sạn, sẽ tự động chuyển tiếp điện thoại qua phòng 313 cho khách.
Sau khi cúp điện thoại của bác sĩ, Phó Lạc Ngân nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Trình đang vùi trong ngực hắn —— ngủ rất sâu, dung nhan an bình, như một thiên sứ nhỏ, ngoan ngoãn, khiến người xem nhịn không được muốn hôn một cái, lại sợ làm cậu bừng tỉnh.
Lâm Thủy Trình ngủ một giấc tới 9 giờ, ở trên giường ôm ấp hôn hít dính một hồi với Phó Lạc Ngân, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.
Phó Lạc Ngân đem chuyện điện thoại thú y gọi tới nói cho cậu, hỏi: "Thủ trưởng bị bệnh?"
"Không muốn ăn cái gì, tinh thần không tốt, chắc là bệnh cảm lạnh của mèo." Lâm Thủy Trình nói.
"Đi bệnh viện thú cưng làm chi, kêu người tới thẳng nhà xem bệnh, em gọi điện cho Chu Hành." Phó Lạc Ngân nói.
Hắn rất quan tâm tình trạng thân thể thủ trưởng, Lâm Thủy Trình nghĩ nghĩ, mới nhớ lại hình như mỗi lần người này tới cửa, sẽ kiên trì không ngừng mà vuốt lông mèo bò sữa một phen. Nhiều lần thủ trưởng cào cắn, cũng không thấy hắn tức giận.
Phó Lạc Ngân tựa hồ là tên miêu khống*.
(*)Miêu khống: cuồng mèo =))
Cậu do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Tôi mang thủ trưởng đi khám, bệnh viện thú cưng và bệnh viện trung ương hàng đầu Tinh Đại rất gần, thuận tiện đi xem Lâm Đẳng."
Phó Lạc Ngân giật mình, mới nhớ tới Lâm Thủy Trình thật đúng là có một người em trai, hình như lúc trước vẫn luôn ở Giang Nam, cũng là vì em trai xảy ra chuyện nên cần phải chăm sóc.
Hắn và Lâm Thủy Trình ở bên nhau hai năm, số lần gặp mặt một bàn tay cũng đếm hết, hiểu biết về gia cảnh Lâm Thủy Trình, chỉ có ba mẹ đã qua đời, em trai bệnh nặng. Thủ tục chuyển viện của Lâm Đẳng hắn chưa từng hỏi, giao thẳng cho Tô Du đi làm, mẹ Tô Du là trưởng khoa Thần kinh não bậc nhất bệnh viện, chừa lại một phòng bệnh VIP để theo dõi.
"Tôi chở em qua đó." Phó Lạc Ngân nói, "Em muốn ăn cơm ở đâu?"
Lâm Thủy Trình hơi kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay anh không phải họp à?"
Hôm qua Phó Lạc Ngân dời hai cuộc họp để cùng cậu sống mơ mơ màng màng, lúc này như không có việc gì mà nói: "Không sao, có thể đi với em tới trước tối nay."
Lâm Thủy Trình rũ mắt xuống nói: "Được."
Phó Lạc Ngân lái xe đi đón thủ trưởng, trên đường đến bệnh viện lại đổi xe, để tài xế lái xe.
Mèo bò sữa bị Lâm Thủy Trình bỏ vào trong túi mèo, đầu mèo ỉu xìu, Phó Lạc Ngân xuyên qua cái ô trong suốt trên túi mèo nhìn nó, nó cũng nhìn hắn, sức lực để hung dữ với hắn cũng không có, chỉ cuộn thành một đoàn.
Lâm Thủy Trình nhẹ nhàng lấy tay với vào, đặt lên trán thủ trưởng, thỉnh thoảng vỗ về.
Tài xế nói với họ: "Tiểu Lâm tiên sinh con mèo này nhìn không ra chủng loại, là mèo bản địa sao?"
"Ừ. Nhặt bên ngoài trường Đại học, sinh ra rất yếu ớt, sắp bị mèo mẹ ăn thịt luôn rồi, chúng tôi nhặt về nuôi." Lâm Thủy Trình nói.
Tài xế cảm thán nói: "Nó cũng thực may mắn, mèo bản địa cũng được, thân thể mèo loại này rất khỏe, dễ nuôi."
Phó Lạc Ngân tăng ca trên xe, dành hai mươi phút xem báo