Hôm nay, do cuộc họp ở Tinh Đại nên ở đâu cũng kẹt xe, cảnh giới tuyến chặn ở khắp nơi để kiểm tra an ninh, chiếc xe này của Phó Lạc Ngân không làm giấy chứng nhận Thất Xử, nên chỉ có thể dựa theo quy củ làm việc.
Lúc đến bệnh viện, Phó Lạc Ngân đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công việc. Hắn hôn Lâm Thủy Trình cho tới khi cậu tỉnh, lôi kéo cậu xuống xe.
Tình trạng thủ trưởng không nghiêm trọng, đúng như Lâm Thủy Trình đoán là bị cảm lạnh, bác sĩ kê thuốc xong. Sau đó, Lâm Thủy Trình đi thăm Lâm Đẳng.
Phó Lạc Ngân đi với cậu, vừa vặn gặp được trưởng khoa tới kiểm tra phòng. Mẹ Tô Du tên là Yến Tử - một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch.
Lâm Thủy Trình quen biết bà: "Chào bác sĩ."
"Tiểu Lâm tới thăm em trai à? Ủa, đây không phải Tiểu Phó sao, gần đây đang bận việc ở đâu? Hai người các con biết nhau sao?" Yến Tử coi như là nhóm gia trưởng nhìn Phó Lạc Ngân lớn lên, cũng biết hắn và Hạ Nhiên từng yêu đương, lúc này thấy Lâm Thủy Trình và Phó Lạc Ngân xuất hiện cùng nhau, bà hơi bất ngờ.
Phó Lạc Ngân mặt không đổi sắc: "Em ấy là bạn con."
Rồi nhìn Lâm Thủy Trình nói: "Em vào trước đi."
Lâm Đẳng nhỏ hơn Lâm Thủy Trình ba tuổi, khi Lâm Thủy Trình tốt nghiệp cao trung, thì y tốt nghiệp sơ trung, gặp phải tai nạn xe cộ thảm thiết lúc đi cùng với ba, Lâm ba ba không cứu được, y cũng biến thành người thực vật, có tỉnh lại hay không phải xem vào vận mệnh.
Lâm Thủy Trình ở phòng bệnh ngây người nửa giờ mới ra, thần sắc cậu vẫn như bình thường.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Thì ra bác sĩ Yến biết tôi. Cảm ơn đã giúp Tiểu Đẳng làm thủ tục chuyển viện."
"Không phải cô ấy, là Tô Du, em từng gặp qua đấy, bác sĩ Yến là mẹ hắn, chỉ là chuyện thuận tay mà thôi." Phó Lạc Ngân nói, "Bên này so với phân bộ Giang Nam tốt hơn, điều kiện an dưỡng vẫn theo kịp, kèm với mục tiêu dùng thuốc ôn hòa kích thích thần kinh, chắc rất nhanh sẽ tỉnh lại, em đừng lo lắng."
Lâm Thủy Trình "Vâng" một tiếng.
Phó Lạc Ngân nhìn bộ dáng của cậu, không biết sao tâm mềm hơn một chút, hắn xoa xoa đầu Lâm Thủy Trình: "Nếu em sớm mấy năm gặp được tôi thì tốt rồi, không cần chịu khổ nhiều như vậy, cũng không cần từ bỏ bản bộ ở Tinh Đại đi tới Giang Nam."
Lâm Thủy Trình cười cười, nhếch môi không nói gì.
Phó Lạc Ngân chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, sáng nay sinh viên Tinh Đại có gọi điện tìm em, nói biện luận bị kẹt muốn em quay về hỗ trợ."
Lúc ấy hắn chỉ lo hỏi tình huống thủ trưởng, quên mất chuyện này.
Lâm Thủy Trình hơi sửng sốt, rồi nói một tiếng "Ồ". Cũng không có phản ứng gì khác, chỉ tìm hắn xác nhận: "Buổi sáng gọi tới sao?"
Bây giờ đã gần tối.
Cậu lúc này nhìn hơi đờ ra, Phó Lạc Ngân nhìn cậu: "Không trễ nãi chuyện của em chứ?"
Lâm Thủy Trình phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì, đã kéo dài thời gian như vậy, giờ có muộn thêm chút cũng không khác là bao"
Phó Lạc Ngân thấp giọng hỏi cậu: "Hay là ở trường học em bị người ta khi dễ, hả?"
Lâm Thủy Trình nhỏ giọng nói: "Không có."
"Thật sao?"
"Thật."
Sau khi đem thủ trưởng đưa về nhà, Lâm Thủy Trình bắt đầu nấu cơm, làm một nồi cua sốt và mì xào chay, kéo dài tới 9 giờ tối mới xong, lúc này mới phát hiện di động đã bị oanh tạc bởi một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Có bảy, tám chục cuộc gọi nhỡ từ bạn học, còn có rất nhiều dãy số không biết, một tin nhắn ngắn mới nhất đến từ Vương Phẩm Duyên: "Tiểu Lâm, tìm phòng họp của học viện biện luận số 3 nhanh lên."
Khi Lâm Thủy Trình nhìn thấy tin nhắn này, Phó Lạc Ngân đang ôm cậu vào trong ngực, triền miên hôn tai cậu. Lâm Thủy Trình tay nắm lấy di động, bị hắn hôn tới nỗi hơi hơi phát run, vội tìm kẽ hở tách ra thấp giọng nói: "Tôi...... Tôi muốn ra ngoài một chuyến."
"Vẫn muốn đi à?" Phó Lạc Ngân giọng khàn khàn nói, "Khơi dậy dục hỏa của chồng, để đó rồi chạy hử?"
"Xin lỗi chồng." Lâm Thủy Trình ngoan ngoãn nhận sai với hắn, đáng thương vô cùng, "Thầy, thầy kêu tôi qua đó......"
"Xin tôi."
"Xin chồng mà......" Lâm Thủy Trình vừa nói ra lời này, Phó Lạc Ngân đã biết không xong, tự hắn kêu người dẫn lửa tới, thiếu chút nữa đem eo Lâm Thủy Trình bóp gãy, cuối cùng nghĩ đến Lâm Thủy Trình thật sự có chuyện cần phải làm, đành lưu luyến thả người.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ, tính tình Lâm Thủy Trình ngoan ngoãn mềm yếu