“Em sẽ tha lỗi cho anh đúng không???”.
Hắn nhìn cô ánh mắt chờ đợi, hắn dù say nhưng khi thấy khuôn mặt vẫn chưa hết giận của cô thì hoàn toàn tỉnh táo
“Muộn rồi anh đừng có làm ồn mọi người sẽ thức”.
Mẫn Nhi đang ở dưới nhà mà còn gần phòng ngủ của quản gia nữa như thế không hay lắm
“Anh xin lỗi mà..đừng giận nữa”
“Được được, mau lên phòng ngủ thôi”.
Mẫn Nhi bất lực gật đầu lấy lệ cho hắn ngoan ngoãn mà lên phòng
Lên tới phòng Mẫn Nhi để hắn nằm gọn gàng lên phòng còn mình thì chạy đi pha nước giải rượu cho hắn rồi lau qua mặt cho hắn để hắn dễ ngủ
Xong xuôi cô cũng leo lên giường đi ngủ hôm nay nhiều chuyện xảy ra đủ mệt rồi!
“Anh xin lỗi, từ nay anh sẽ không gặp mặt cô ta nữa cũng chấm dứt hết mọi hợp đồng liên quan đến phía cô ta cũng..cũng không lớn tiếng với em như vậy nữa”
“Hôm nay...hôm nay anh đã đến thông báo cho mẹ anh biết em là người rất quan trọng đối với anh..anh không muốn để mất em, rồi chuyện đó cũng nói với mẹ rồi...Mẹ cười rất vui vẻ như thế mẹ sẽ không giận anh cũng như em..mẹ sẽ..”
“Dịch Vũ...em buồn ngủ rồi”.
Mẫn Nhi cảm thấy ở hõm cổ mình bị ướt tay chạm lên khuôn mặt hắn mới biết đó là nước mắt của hắn, hóa ra hắn cũng sẽ có lúc mềm yếu như vậy hắn cũng biết buồn cũng có tâ sự...!
Mẫn Nhi cũng rất cảm kích hắn, hắn vì cô mà bỏ đi mối hận thù chỉ để cô vui để chuộc lỗi với cô nhưng...bản thân cô không cho phép mình mềm lòng tha thứ cho hắn.
Dù chuyện lần này có thể không đáng nói nhưng cô thật sự không thê bỏ qua được...!
“Ngủ ngoan, anh yêu em”.
Ngao Dịch Vũ gật đầu nhẹ không nhắc đến những chuyện đó nữa, hôn lên tràn cô rồi nằm ngủ
“Ngủ ngon em thương”.
Mẫn Nhi vuốt nhẹ lên mặt hắn rồi ôm lại hắn mà nhắm mắt ngủ
Hắn cũng chẳng cần quan tâm cô đã hết giận hắn chưa giờ phút này hắn chỉ muốn ôm chặt cô gái nhỏ của hắn mà ngủ một giấc thật ngon thôi!
(...)
“Từ giờ mà còn uống đến say nữa thì anh đừng trách em”
“Anh hứa sẽ không như vậy nữa”.
Hắn vui ve cấm lấy cốc nước chanh từ tay cô, thật may khi hắn say vẫn là cô ở bên cạnh chăm sóc hắn không bỏ rơi hắn
“Có phải anh cũng biết Chấn Nam còn tình cảm với cô ta nhưng vẫn quen Kiều An đúng không?”.
Mẫn Nhi nghĩ đến bộ dạng Kiều An khóc như sắp ngất đi mà càng tức giận đến những người kia
“Anh vô tội, Chấn Nam đã từ lâu không quen ai, quen Kiều An anh cũng bất ngờ lắm nhưng cũng không ngờ cậu ta vẫn còn tình cảm với cô ta”
“Chấn Nam có thể đối với Kiều An là nhất thời là giả nhưng...”
“Ngao Dịch Vũ đối với Lục Mẫn Nhi là thật, một chút giả cũng không có!”.
Hắn mặt đối mặt với cô mà bày tỏ lòng mình
“Lục Mẫn Nhi sẽ không tin vào lời Ngao Dịch Vũ nói”
“Nếu Chấn Nam không hối lỗi kịp thì em sẽ mang Kiều An đi xa”.
Mẫn Nhi lắc đầu tai bịt tai để giả vờ như không nghe thấy những gì hắn nói1
“Em biết khi anh nói Kiều An đưa cho anh sợi dây chuyền bạn em đã nói gì không?”.
Hắn cười nhạt tay đưa lên tai gỡ tay cô xuống
“Nói gì?”
“Nếu anh làm Mẫn Nhi rơi dù nửa giọt nước mắt tôi lập tức đưa cậu ấy đi một nơi xa!!!”
“Thật may hôm qua em không khóc nếu không anh sẽ mất em, anh xin lỗi đừng rời xa anh nhé”.
Hắn ôm chặt lấy cô, hắn không dám nghĩ nếu hôm qua cô khóc thì hôm nay hắn sẽ thành bộ dạng gì sẽ trở nên như thế nào khi không còn cô bên cạnh nữa???
“Biết vậy hôm qua em sẽ khóc thật nhiều để Kiều An đưa em đi xa, không gặp tên đáng ghét nhà anh nữa”.
Mẫn Nhi đánh vào vai hắn cho bõ ghét
“Là anh ngu nguội nên mới không biết cách làm em vui, từ hôm nay sẽ không vậy nữa”
“Mau dậy đi không muộn làm”
Chiều...!
“Gọi tôi ra đây làm gì?”.
Mẫn Nhi ngối xuống bàn khuôn mặt chẳng vui vẻ gì nhìn người đối diện
“Tâm sự về một người đàn ông không thấ vui sao???”
“Vui khi tôi được chị kể lý do sa chị lại bỏ anh ấy lại đấy? Có người mới hay lăn trên giường cùng những nhân vật cấp trên để được nổi tiếng như bây giờ?”.
Mẫn Nhi hai tay khoanh lại đặt trước ngực mà hất mặt để đợi người kia trả lời, nhìn thấy cái dàng người giống chị ta Mẫn Nhi đã ghét rồi đừng nói dám hết lần này nhắc đến hắn để chọc giận cô
“Mày!!!”.
Tuệ Minh tức giận tay nắm chặt ly nước mà nhìn sang cô
“Mày??? Tôi gọi chị một tiếng chị, chị nên đáp lại tôi một tiếng em chứ, không phải diễn viên trong nghề điều nhỏ này cũng phải hiểu sao chị Tuệ Minh”.
Mẫn Nhi mỉm cười khuôn mặt có chút sợ hãi mà nhìn sang người kia, định gọi cô đến để chọc tức cô à? Xin lỗi cô không dễ đụng đâu...!
“Bao tiền để mày rời xa Dịch Vũ, nói số tiền mày muốn đi?”
“Con số hơi lớn chị có đáp ứng