Dù gì cậu cũng là thanh niên trai tráng sức khỏe tốt nên làm nhiều việc để bươn trải cuộc sống không quá khó khăn. Mỗi ngày trôi qua đều như thế, hết làm việc này đến việc khác. Cậu dần dần để cho mình một khoản dư nhỏ dùng cho sau này. Khéo tay hay làm mà nên sản phẩm handmade của cậu được chủ cửa hàng rất thích nha, mấy vị khách nữ thấy là mua nhiều nên đơn hàng cậu nhận nhiều hơn. Lần này chủ shop gọi cậu đến bảo cậu ngồi đó tận tay làm cho mọi người xem. Cậu ngồi cách họ 1 tấm kính, để tránh mấy cô gái bu khít vào thì không hay.
"Anh ơi. Anh có bạn gái chưa"
"Anh ơi anh đẹp trai quá"
"Aaaaaa anh ơi sao anh khéo tay quá vậy"
"Đẹp trai quá"
"Tao bị hớp hồn rồi mày ơi"
"Anh không ngại thì nhận em nè"
Mấy cô gái nói không ngừng, cậu chỉ nhẹ nói vài câu bảo họ im để anh làm đồ, ngay lập tức họ im ngay. Sau đó liền lấy điện thoại ra chụp hình quay video, nhưng họ cũng tế nhị khi chụp thì không phát ra âm thanh.
Sau khi làm xong đủ số lượng, mọi người thay nhau nhào vô mua. Rất nhanh hàng đã bán hết, đến độ họ muốn lấy thêm. Chủ shop xin cậu ở lại làm thêm sẽ trả gấp đôi tiền. Cậu ngay lập tức đồng ý ở lại, cậu làm thêm nửa ngày trời. Đã bán rất nhiều. Chủ shop vui đến nhảy lên trời sau đó chia tiền cho cậu.
"Cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu mà shop tôi ngày càng tốt lên. Đây tiền này của cậu, đằng kia là đống quà mấy cô gái kia mua cho cậu. Cứ nhận đi"
"Em cảm ơn"
"Khi nào rảnh qua đây làm tiếp nhé"
"Dạ vâng"
"Để tôi giúp cậu bưng quà ra xe nhé"
"Em không có xe, để em ôm lên xe bus về nhà ạ"
"Có hết không đấy. Không thì để tôi đưa cậu về"
"Không cần đâu ạ. Em làm được"
"Ây da ngại cái gì cậu giúp shop tôi phất lên giờ tôi giúp lại cậu"
Thế là chủ shop bưng ra chiếc xe kéo của mình rồi đưa cậu về nhà trọ.
"Em cảm ơn"
"Bye bye"
Thế là cậu vừa được tiền vừa được một đống quà. Cũng may là họ tặng quần tặng áo, nhưng sao họ biết size cậu mặc. Cậu không biết rằng những cô gái có đôi mắt có thể đo lường kích thước nên nhìn cậu họ liền biết được áo Size L, giày 40.....
Nhờ đó mà tủ đồ cậu giàu thêm đôi chút. Không những thế còn tặng trái cây và gia vị nấu ăn. Cậu cười đã đời, sau đó sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại rồi chuẩn bị bữa cơm.
Căn phòng nhỏ này đơn sơ nhưng là tất cả với cậu, cậu cũng chưa nghĩ đến việc mua điện thoại vì sợ họ sẽ tìm ra cậu nhưng như thế này có phần bất tiện. Cậu bật dậy lấy sổ tiết kiệm ra tính toán. Trừ tiền nhà và tiền sinh hoạt thì cậu cũng để dành được kha khá, nhưng vẫn chưa đủ để gửi tiền về cho gia đình. Thêm là tiền ở quán Bar cậu vẫn chưa nhận được, nhưng cậu không dám nói.
Hôm nay cậu đến quán Bar làm việc, cậu bưng rượu lấy quần áo chạy vòng vòng cậu chóng mặt nên ngồi nghỉ ngơi. Cả ngày hôm