Đã hoàn thành thêm một mốc mới trong nhiệm vụ, vậy là càng ngày mình càng gần hơn tới việc hoàn thành, nhưng Lăng Huyền Phong cảm thấy mình thời gian không có nhiều.
Trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an, thực sự khoảng thời gian gần đây hắn rất khó chìm vào giấc ngủ.
Có nhiều thứ hắn phải suy nghĩ, trong đó có việc: Hệ thống càng ngày càng ít giao tiếp với mình.
Có rất nhiều lần, khi không có ai, hắn thử liên hệ với hệ thống để hỏi chuyện, nhưng gần như chẳng thấy hồi âm, cho tới khi hắn gọi nhiều lần mới có đáp lại.
Đây là vì sao?
Một mùi hương tanh hôi xộc thẳng vào mũi đã kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
Thầm thở dài, thôi thì đến đâu thì đến vậy.
Trước mặt hắn là Thái Kinh bây giờ mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt trợn ngược chỉ về phía Vĩnh Kim ngã xuống, khóe miệng co giật, dưới háng một vệt chất lỏng đặc sệt màu vàng xem lẫn một chút cục gì đó màu vàng vàng:
- Vĩnh....!Vĩnh....!Ngươi giết...
Lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Dương Quá ở một bên chán ghét túm lấy cổ áo hắn bồi cho thêm vài cái bạt tai:
- Giết hắn thì đã sao? Hiện tại chúng ta giết ngươi!
Dương Quá rút kiếm ra chuẩn bị đâm vào.
- Không...!Không...!Đừng giết ta....!Ta..
Ta là...
Thái Kinh thân hình run lẩy bẩy nói lắp liên tục.
Dương Quá vẻ mặt càng thêm ghét bỏ.
ĐÚng lúc hắn định ra tay thì...
- Dừng lại!
Một tiếng hô trầm thấp vang lên.
Mọi người ngoảnh mặt lại.
Không ngờ lại là một tên tướng quân lưng đeo trường thương đằng đằng sát khí cưỡi ngựa dẫn theo đám bổ khoái dẫn theo một tốp binh lính vừa vặn chạy tới.
Lăng Huyền Phong lập tức nhíu mày.
Vừa nãy đánh nhau trời rung đất chuyển không thấy các ngươi có mặt, giờ này khi trời yên biển lặng thì các ngươi mới mò ra, có phải hơi bất hợp lý chăng? Thân là người chấp pháp, vậy mà chẳng có một chút chuyên nghiệp gì cả.
Thái Kinh vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt hiện lên chút hồng quang lập tức hét lớn:
- Đồng Tướng! Cứu Thái mỗ!
Chát!
Chưa kịp dứt lời, lại một cái tát của Dương Quá vỗ xuống:
- Lại là cứu tinh đến sao? Có giỏi thì bảo bọn hắn cùng lên! Lão tử không ngại!
Người được gọi là Đồng Tướng quân thấy trước mặt là một đám hỗn độn, nhân thủ nằm la liệt, còn Thái Kinh thì lại đang giãy dụa hò hét trong tay một đám người lạ mặt.
Hắn quát:
- Hỗn láo! Giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi dám cả gan làm loạn, gây nhiễu loạn dân chúng, chán sống rồi phải không? Người đâu! Bắt!
Đám bổ khoái cùng binh lính phía sau đồng thanh hò hét rồi muốn xông lên.
Độc Cô tam huynh đệ nhảy ra:
- Còn muốn tới sao? Ta xem ai dám?
Ba người lập tức thả ra khí thế của mình, uy áp của ba người phóng tới, dọa cho đám lính lập tức dừng lại, tên nào tên nấy hai chân run cầm cập không dám tiến tới.
Đồng Tướng quân cười lạnh:
- Chỉ ba tên Võ Tông cũng dám giương oai?
Hắn cũng liền triển khai khí thế của mình chống đỡ.
Độc Cô tam huynh đệ sắc mặt có chút tái nhợt.
Con bà nó! Tên này là một gã Hoàng Cấp võ giả!
Khi ba người gần như không chống đỡ nổi, Lăng Huyền Phong đã phi thân hiện ra trước mặt, đón đỡ toàn bộ khí thế.
Đồng Tướng quân sắc mặt có chút hơi thay đổi.
Đối phương chỉ là một người trẻ tuổi mà cũng có thể chống lại được uy áp của minh? Thật không ngờ! Hắn lại dồn toàn lực triển khai uy áp tiến tới.
Lần này kể cả đám binh lính và bổ khoái cũng bị khí thế này đè cho nằm rạp xuống không thể thowr.
Nhưng khi đến trước mặt Lăng Huyền Phong thì lại giống như trâu húc xuống biển, biến mất không một chút tăm hơi.
Thái Kinh dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn hò hét:
- Đồng Tướng! Bắt chúng lại cho ta! Bọn chúng vừa giết Vĩnh hộ vệ! Bắt chúng lại! Bản thiếu...!ái!
Chát!
- Câm miệng!
Lại là một cái tát của Dương Quá giáng xuống.
Lần này có vẻ ra tay rất nặng nên toàn bộ răng cửa của hắn đã bị Dương Quá tát cho bay thẳng ra ngoài.
Đồng Tướng quaantuy rằng rất tức giận khi Thái Kinh dám ra lệnh cho mình.
Nhưng khi nghe thấy việc Vĩnh Kim bị giết thì cũng thầm kinh ngạc.
- Lão Vĩnh đã chết?
Lập tức hắn nhìn lại hiện trường.
Quả nhiên có dấu vết đánh nhau kịch liệt, hủy hoại khắp nơi.
Bỗng dưng ánh mắt hắn chợt nhìn thấy phía xa xa có một xác đại hán máu me đầy người đã tắt thở.
Quả thật chính là Vĩnh Kim.
Quay sang nhìn đám người Lăng Huyền Phong, hắn nói:
- Các ngươi biết mình đã phạm tội gì không?
Lăng Huyền Phong cười nhạt:
- Bản thiếu không biết, mà cũng chẳng quan tâm.
Dám đắc tội bản thiếu thì chỉ có con đường chết!
Đồng tướng trầm giọng:
- Các ngươi chắc cũng là người ở bên ngoài tới nên không biết.
Kim Lăng thành này do Đồng mỗ duy trì trật tự trị an! Dám cả gan làm loạn, mà còn lớn lối như vậy, các ngươi là người đầu tiên.
Lăng Hiếu Kiệt đứng một bên phá lên cười:
- Ha hả! Tưởng gì hóa ra cũng chỉ là một gã bảo vệ an ninh trật tự.
Làm bản thiếu gia hết hồn.
Làm một chức vụ cùi bắp như vậy cũng đi rêu rao tự hào, ngươi là người đầu tiên đó!
- Ngươi...!!
Lăng Huyền Phong lập