Chính nam lập tức ngậm miệng.
người khác hắn có thể cãi, nhưng trang phú bà thì không!
gác qua chuyện trong lòng, chính nam ánh mắt hài hước nhìn dương quang nói: “này dương quang trưởng lão, có muốn thử một pháo hay không? đối với mày thì tao đảm bảo là sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không phải mất tay mất chân gì cả.
tao sẽ thổi mày tan thành bụi luôn!”
dương quang sợ hãi, thực sự sợ hãi.
nhớ tới lần hắc lang trại bị thứ gì đó thổi một hơi biến thành cái lòng chảo, dương quang cuối cùng cũng hiểu được vì sao akatsuki không dùng thứ này giết hắn trong hà thành, không phải bởi vì sợ liên lụy người bình thường, mà là lo lắng lộ nó ra ngoài.
"phải chạy khỏi đây, phải báo cho đại ca về thứ này. không thể để akatsuki mang nó tới cửu dương các được!" - hắn đã sinh ra thoái ý.
đúng lúc này huyền lão nói: “dương quang, không phải mày nói chỉ có tà nguyệt tông sao, ở đâu ra tên ma quỷ này. lần này hai ông bị mày lừa thảm rồi.” - nói, hắn và hoàng lão quay đầu chạy thật nhanh, không muốn ở đây thêm một giây nào.
dương quang cũng muốn chạy, nhưng không biết từ lúc nào đã bị nguyệt nhi trưởng lão chặn phía sau, chỉ có thể lắp bắp nói: “mày… mày và tà nguyệt tông quan hệ… quan hệ như thế nào? tại sao… tại sao 5 lần 7 lượt phải giúp tà nguyệt tông, đối đầu… đối đầu với tao và cửu dương các?”
“hỏi rất hay!"
chính nam rất rộng lượng khen dương quang một câu, rồi liếc mắt qua ngọc nhi trưởng lão sau lưng hắn, giọng hài hước:
"tao tất nhiên sẽ ưu tiên giúp đỡ một môn phái toàn những cô gái đẹp a, không lẽ sẽ giúp một bang toàn mấy thằng đực rựa chúng mày. lại nói, tao cảm thấy rất vừa mắt “tà nguyệt” nguyệt vịnh a, có khi… ai da!”
chính nam đang muốn tiếp tục nói nhảm nhưng hai bên hông bị hai bàn tay ngọc ngà xoắn vào thịt cho có chút thở không nổi.
bên cạnh hắn, tú anh phú bà và ngọc ngân phú bà ánh mắt đầu phát ra tia sáng lạnh.
đang lúc dương quang mặt như ăn khổ qua còn nguyệt vịnh mặt đã đỏ thành trái cà, trong không khí bỗng vang lên tiếng nói lạnh lẽo như gần như xa: “ồ, nếu không thần sứ cảm thấy có hứng thú với tiểu vịnh, vậy mời ngài tới nguyệt thành làm khách có được hay không?”
bịch! bịch!
huyền - hoàng nhị lão bị người ném như hai bao rác trước mặt dương quang, đều đã tắt thở mà trên mắt còn chưa hết kinh hoảng.
cùng lúc đó, một bóng người toàn thân đồ trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, dung nhan có tới 7 phần tương tự nguyệt vịnh nhưng đuôi mắt đã bị thời gian in lên dấu vết, chậm rãi từ trên trời hạ xuống bên cạnh nguyệt vịnh.
nguyệt vịnh vui mừng nói: “mẹ, sao mẹ tới nhanh như vậy a?”
nguyệt nga, tà nguyệt tông tông chủ, độ kiếp trung kỳ đại cao thủ, mẹ của bính hộ pháp nguyệt vịnh.
bà vẻ mặt giống như vạn năm hàn băng vậy, thậm chí gặp lại đã rất lâu mới gặp đứa con gái duy nhất cũng không khiến bà cười được một cái, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nguyệt vịnh rồi quay qua chính nam nói: “nhờ không thần sứ báo tin nên mẹ mới tới đây kịp lúc, cũng kịp nhìn thấy thứ khổng lồ trên kia chiếu một tia sáng xuống biến cả một đám người thành không khí a."
"không thần sứ, ngài thấy đề nghị của tôi thế nào?”
vừa rồi lúc tú anh phú bà và ngọc ngân phú bà nhéo hông hắn, chính nam cũng biết nguyệt nga tông chủ tới rồi, thế nhưng hắn cũng không ngờ là nhanh như vậy. mà, dung nhan của bà cũng làm cho hắn thật sự choáng ngợp.
mỹ nữ ngự tỷ loại hình a!
tới một bộ đồ vest công sở và cặp mắt kính!
chính nam hít sâu một hơi rồi ngâm:
“một vầng trăng sáng, một nguyệt nga!
cảnh vắng, đêm khuya, thế mới là…
say đắm chi tình, chim biếng lượn,
hồng hồng tuyết tuyết… cợt đùa ta!
cảm ơn ý tốt của nguyệt nga tông chủ, nhưng danh tiếng của akatsuki hiện tại không tốt, xuất hiện ở đây hôm nay đã khiến người ta nghi ngờ tà nguyệt tông. hẹn ngài hôm khác, chúng ta có thể… hítttt!!!”
còn chưa nói hết câu chính nam lại hít vào một ngụm hơi lạnh, bởi vì lần này vũ tuyết phú bà cũng từ sau lưng xoắn thịt hắn.
đối diện, tà nguyệt tông đám người một mặt thấy quỷ nhìn chính nam.
đáng thương chính nam!
hắn không biết ở thế giới này ngâm thơ tặng phụ nữ là việc làm cực kỳ… lẳng lơ.
bởi vì thi nhân hầu hết bị coi là “ăn không ngồi rồi, dùng ba tấc lưỡi tán gái”, cho nên hành động vừa rồi của hắn không khác gì trước mắt mọi người công khai tán tỉnh nguyệt nga tông chủ.
đang lục nguyệt vịnh mặt đen như đáy nồi thì nguyệt nga tông chủ càng làm mọi người choáng váng khi lần đầu tiên sau mấy trăm năm bà nở nụ cười. mặc dù chỉ là khẽ mỉm cười rồi thu lại nhưng ở đây toàn là hung ác hạng người, làm gì có ai không thấy a.
bà lạnh nhạt nói: “cảm ơn bài thơ vừa rồi của không thần sứ, tôi... rất thích."
đám người há hốc mồm rơi xuống đất. bị công khai tán tỉnh, băng sơn mỹ nữ nguyệt nga, độ kiếp trung kỳ đại cao thủ không chỉ không tức giận, mà còn khẳng định là mình... rất thích.
"không... không ổn! không ổn rồi!"
mọi người trong lòng gào thét, đặc biệt là nguyệt vịnh.
cảm thấy không khí có chút... mập mờ, nguyệt nga tông chủ ngay lập tức lái qua hướng khác.
"nếu không thần sứ cảm thấy không tiện thì tôi cũng không cưỡng