Chương 100: Bạn trai thứ sáu. (END)
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh trở lại phòng nghỉ liền đi thay đồ. Đàn chị cầm bộ áo cưới xoay qua xoay lại xem xét từng tí một, không thấy chỗ nào bị rách mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Oanh Oanh đứng cạnh cười áy náy, "May mà không rách chị nhỉ, em còn tưởng rách rồi cơ."
"Quá may, quá may." Đàn chị nói, "Còn khoảng 6, 7 tiết mục nữa là sẽ đến lúc trao giải, bọn mình lên tầng hai chờ đi."
"Đợi em một lát, em muốn đi gọi điện thoại."
Đàn chị ồ một tiếng, nhường không gian cho cô gọi điện thoại.
Bùi Oanh Oanh bỏ điện thoại ra nhìn, không hề có cuộc gọi nhỡ. Cô vừa ấn gọi cho Quý Đường vừa đi ra ngoài, lần này đầu dây bên kia đã có tín hiệu, nhưng vẫn một mực không có người nhấc máy.
Bùi Oanh Oanh đứng trong gió lạnh một lúc lâu, đã gọi 3-4 cuộc điện thoại nhưng Quý Đường vẫn không nghe, điều này khiến cô không khỏi lo lắng.
Cô vừa quay đầu lại, định vào phòng nghỉ lấy túi xách đi tìm Quý Đường thì thấy Chung Kỳ Uẩn.
Anh ta đã tháo tóc giả và thay trang phục. Chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt tôn lên vóc dáng cao lớn của anh ta, gương mặt anh tuấn đó tràn đầy phức tạp. Anh ta yên lặng đứng nhìn cô từ xa, bờ môi mấp máy, tựa như có lời muốn nói.
Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc khi trông thấy anh ta, cô cất điện thoại vào túi áo khoác, mở lời chào đối phương, "Thầy Chung."
Chung Kỳ Uẩn mím chặt môi.
Bùi Oanh Oanh nghĩ đến những giọt nước mắt của anh ta khi ở trên sân khấu. Đột nhiên có một suy đoán, nhất định trong lòng anh ta có điều gì đó liên quan đến đoạn kết của "Lương Chúc", chẳng qua có quan hệ gì thì cô không sao biết được.
Nước mắt của anh ta không rơi vì cô, chính xác mà nói là anh ta nhìn xuyên qua cô để thấy một người khác.
Mãi mà Chung Kỳ Uẩn vẫn không nói câu nào, nhưng Bùi Oanh Oanh không muốn đứng chịu rét cùng anh ta nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang ở hội trường xem biểu diễn, ngoại trừ hai người họ thì chỗ này không có ai cả.
Cô ngẫm nghĩ giây lát, đi tới đứng trước mặt anh ta, "Thầy Chung, em có chút việc riêng cần giải quyết, chắc sẽ không đợi được đến lúc trao giải."
Chung Kỳ Uẩn hơi sửng sốt, khẽ quay mặt sang bên, nói: "Em đi đi."
"Cảm ơn thầy." Nhận được câu trả lời của Chung Kỳ Uẩn, Bùi Oanh Oanh nhanh chóng quay về phòng nghỉ, cô xách túi lên tầng hai nói một tiếng với đàn chị rồi vội vã rời khỏi trường.
Cô gần như vừa đi vừa chạy đến nhà Quý Đường, ban nãy do đi quá vội nên cô quên không mang theo khăn quàng cổ, gió rét liên tục luồn vào cổ áo khiến cô lạnh đến cứng người.
Sau khi vào tiểu khu, Bùi Oanh Oanh đứng dưới sân nhìn lên trên. Nhà của Quý Đường ở tầng sáu, vừa trông thấy ánh đèn mờ ảo rọi ra ngoài cửa sổ, cô liền bước ngay vào bên trong. Thang máy vẫn đang ở tầng 21, lúc này mới đang chầm chậm đi xuống.
Trong lúc chờ thang máy, Bùi Oanh Oanh lại bỏ điện thoại ra gọi cho Quý Đường, vẫn không có ai nhấc máy.
Nhìn con số hiển thị ngày một giảm xuống, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng không hề giảm đi phần nào.
Rốt cuộc thang máy cũng xuống đến nơi, cửa thang máy vừa mở ra, Bùi Oanh Oanh liền xông ngay vào, thấy bên trong có người mới khựng bước chân. Người bên trong nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái rồi lách người ra ngoài.
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt khi thấy ánh mắt đó, bấy giờ mới phát hiện ra nguyên nhân, có lẽ do lớp hoá trang trên mặt cô quá dày.
Vừa xuống sân khấu cô đã chạy ngay tới đây nên không có thời gian tẩy trang.
Bùi Oanh Oanh đi thang máy lên tầng sáu, đến trước cửa nhà Quý Đường.
Cô ấn chuông cửa, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai mở cửa. Cô bỗng nhớ ra, hình như trong túi xách của mình có chìa khoá dự phòng, chìa khoá này do Quý Đường thả vào, vì khi đó cô đang bận mặc áo khoác.
Lúc Bùi Oanh Oanh dọn đến ký túc xá đã trả chìa khoá lại, nhưng Quý Đường vẫn thả vào túi xách của cô, anh nói dù cô không ở đây nữa nhưng cô muốn tới lúc nào cũng được.
Bùi Oanh Oanh lục lọi trong túi, quả nhiên tìm thấy chìa khoá, cô mở cửa ra, vừa đi vào liền nhìn thấy Quý Đường.
Anh đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Trong nhà tối om, chỉ bật một ngọn đèn treo tường nhỏ, ánh đèn rọi vào người anh, khiến cả người anh như nhuộm đẫm ánh vàng.
Dường như anh không hề nghe thấy tiếng mở cửa của cô, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm vào mặt bàn, chẳng khác nào đã cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Thấy anh ở nhà, phản ứng đầu tiên của Bùi Oanh Oanh là thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cơn trách cứ ập tới, rõ ràng là đang ở nhà thế mà không nghe điện thoại, cô ấn chuông cũng không ra mở cửa.
"Quý Đường." Bùi Oanh Oanh đứng ngoài cửa gọi anh.
Quý Đường như chợt bừng tỉnh, anh ngạc nhiên quay đầu nhìn ra cửa, khi thấy người đến là Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt hơi cứng đờ, anh mím môi nói khẽ: "Sao em lại tới đây?"
"Em..." Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, nghe giọng điệu của Quý Đường như không muốn cô tới vậy. Nghĩ đến cảnh mình đội gió rét chạy một mạch từ hội trường đến đây, để rồi anh lại nói ra những lời đó, "Em gọi điện thoại mãi mà anh không nhấc máy, em tưởng anh xảy ra chuyện gì."
Quý Đường nghe cô nói liền ngẩn ngơ, anh cúi đầu, buồn bực nói: "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì, tôi là yêu quái." Dứt lời lại ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tiết mục của em kết thúc rồi à?"
"Ừm." Bùi Oanh Oanh đứng ở cửa, do dự không biết có nên cởi giày hay không, Quý Đường không hề có ý định mời cô vào nên cô không biết có nên vào hay không nữa.
Thật ra khi đứng trước mặt Quý Đường