Chương 101: Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn vì biến cố bất ngờ này, cô vội vàng cởi giày, đổi dép chạy về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng chặt, hơn nữa còn không bật đèn. Cô thử mở cửa nhưng cửa đã bị khoá từ bên trong.
"Quý Đường, anh sao thế?" Bùi Oanh Oanh gõ cửa, "Người anh có chỗ nào khó chịu sao? Hay là lời nguyền đó... có vấn đề?" Cô là người bình thường, không hiểu được lời nguyền trên người Quý Đường, nhưng giờ phút này cô rất sợ đối phương gặp chuyện không may.
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng tắm vọng ra, hình như là tiếng thứ gì đập mạnh vào tường. Phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ thầm: Liệu có phải Quý Đường đập đuôi vào tường không, tại sao anh phải đập vào tường?
"Quý Đường, anh mau mở cửa ra! Đừng trốn trong đó nữa, anh cứ như vậy, em thật sự... không yên lòng chút nào." Bùi Oanh Oanh lo quýnh cả lên.
"Em đi đi!" Sau cửa truyền đến giọng nói khàn khàn của Quý Đường, giọng nói như đang cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ.
"Anh mở cửa ra trước đã, em phải tận mắt nhìn thấy anh không sao thì em mới đi." Thật ra cô đang nói dối Quý Đường, hiện giờ anh quá kỳ lạ, đương nhiên đêm nay cô sẽ không đi đâu hết.
Bên trong an tĩnh một hồi, sau đó vang lên tiếng mở khoá cửa.
Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ thấy cửa phòng hé ra một khe nhỏ, lộ ra phần đầu rắn của Quý Đường.
Anh vẫn đang ở trạng thái nguyên hình.
"Tôi không sao, em thấy rồi chứ? Hiện tại em đi được chưa?" Đầu rắn lắc lư, phát ra tiếng người.
Tim Bùi Oanh Oanh đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn nở nụ cười trấn an, "Lát nữa em sẽ đi, để em nhìn anh đã."
"Em đã nhìn thấy tôi rồi." Quý Đường nói.
Bùi Oanh Oanh phát hiện Quý Đường cố tình chỉ hé một chút cửa, hơn nữa anh còn liên tục muốn đuổi cô đi, nhất định là có gì đó không muốn để cô nhìn thấy. Giờ còn chưa đến 12 giờ mà anh đã biến trở về nguyên hình, không những thế khi cô nói phải thấy anh không sao mới đi, anh vẫn dùng nguyên hình để đối diện với cô, nhất định là có vấn đề.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà bước tới, trực tiếp đẩy mạnh cửa ra. Dường như Quý Đường sợ làm cô bị thương nên không dám cản lại, anh chỉ nhanh chóng trườn sang một góc phòng tắm.
Vừa mở cửa, Bùi Oanh Oanh liền thấy một vũng máu lớn dưới sàn, mà máu kia chính là máu từ đuôi Quý Đường chảy ra, hơn nữa trên tường cũng có vết máu, xem ra vừa rồi anh đã thật sự dùng đuôi đập vào tường.
"Anh chảy máu rồi." Bùi Oanh Oanh cuống quýt, hoàn toàn quên mất nỗi sợ rắn của mình. Cô nhìn cái đuôi loang lổ máu của đối phương, đau lòng đến phát khóc.
Cô tiến lại, vươn tay muốn chạm vào nhưng Quý Đường nâng đuôi giấu sang một bên, "Không sao, chỉ có tí máu thôi."
"Nếu đã không sao, tại sao anh phải đuổi em đi?" Bùi Oanh Oanh nổi giận, "Anh nói anh thích em, nhưng anh không nói cho em bất cứ điều gì mà chỉ biết đuổi em đi, đây mà gọi là thích à?"
Quý Đường nghe vậy thì đầu rắn rũ xuống, nhưng rất nhanh sau đó, anh nghiêng đầu sang một bên, cố tình nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không thích em, tôi nói thích em chỉ để lừa em giúp tôi giải trừ lời nguyền thôi."
"Ồ, thế ư?" Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, "Anh nhìn vào mắt em và lặp lại lần nữa đi."
Cô đã không còn là cô bé trước kia, nghe vài câu nói dối vớ vẩn là sẽ bị mắc lừa nữa.
Quý Đường trầm mặc, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào cô.
Bùi Oanh Oanh tức giận hừ một tiếng, lại bước đến phía trước. Thấy bạch xà gần như dán chặt vào tường, cô vừa buồn cười vừa tức giận, "Anh không thích em thì sao phải tránh? Đáng lẽ lúc này anh phải cắn đứt cổ em, để em không tiếp tục đứng đây làm phiền anh nữa mới đúng."
Quý Đường càng rũ thấp đầu hơn, lặng yên không đáp.
Bùi Oanh Oanh thấy thế thì hơi bất đắc dĩ, cô lo lắng nhìn đối phương, "Rốt cuộc anh sao vậy?"
"Tôi... không sao." Quý Đường nói, chẳng qua anh vừa nói, đuôi rắn vừa bất an lắc lư.
Bùi Oanh Oanh nhìn vết thương vẫn đang chảy máu trên đuôi rắn thì nói: "Để em băng cho anh trước đã, đuôi anh còn chảy máu kìa."
"Không cần!" Quý Đường từ chối thẳng thừng, "Em... em... ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ ổn."
Bùi Oanh Oanh nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng sau cùng cô vẫn thoả hiệp, nếu cứ tiếp tục giằng co mãi, vết thương của Quý Đường sẽ chỉ chảy máu càng lúc càng nhiều mà thôi. Bây giờ anh không muốn nói thật với cô, e là dù cô có ép anh cũng vô ích.
"Vậy em ra phòng khách chờ anh, nếu anh cần giúp gì, nhớ phải gọi em ngay, rõ chưa?" Nói xong, thấy bạch xà gật đầu, cô mới rời khỏi phòng tắm.
Mà ngay khi cô vừa bước ra, cánh cửa phòng tắm liền một lần nữa đóng lại.
***
Bùi Oanh Oanh ngồi ở phòng khách đợi khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ mới thấy Quý Đường mặc áo choàng tắm đi ra.
Anh đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc ướt sũng dính sát vào lưng, sắc mặt anh trắng bệch như vôi, ngay cả đôi môi vốn đỏ mọng cũng mất đi màu sắc. Thấy dáng vẻ này của anh, Bùi Oanh Oanh vội đứng lên, "Đuôi anh có còn chảy máu nữa không?"
Quý Đường lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt cô, dường như anh muốn cười nhưng lại không sao cười nổi, ánh mắt đầy phức tạp và bi thương.
Bùi Oanh Oanh không hiểu tại sao anh lại nhìn mình kiểu đó, cô mơ hồ cảm nhận được nỗi bất an, tựa hồ sắp có chuyện gì xảy ra.
"Tôi..." Anh khẽ thở dốc, "Lời nguyền đã được giải rất nhiều, yêu lực đột ngột trở về nên bị phản phệ, tôi nhất thời không chịu nổi mà thôi. Không có vấn đề gì quá lớn."
"Thật không? Giờ anh thấy tốt hơn chưa?" Bùi Oanh Oanh lo lắng nhìn anh, tại sao cô cứ cảm thấy như anh sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Tôi ổn, đã đỡ hơn nhiều rồi." Quý Đường cong môi, "Vừa nãy thử trêu em, không ngờ lại không thể doạ em bỏ chạy, xem ra em đã thật sự trưởng thành."
Bùi Oanh Oanh trừng mắt nhìn anh.
Quý Đường rũ mắt, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, giọng nói của anh vang lên bên tai cô, "Oanh Oanh, em dọn về đây ở cùng tôi có được không?"
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, "Sao anh lại nhắc tới chuyện này? Không phải em đã nói em thích ở trong ký túc xá rồi à?"
"Nhưng chỗ này rất gần trường em, đi bộ cũng chỉ vài phút." Quý Đường nói khẽ.
Đối mặt với một Quý Đường yếu ớt như vậy, Bùi Oanh Oanh rất khó xử, không biết nên làm sao cho đúng. Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: "Thôi được, em về đây ở với anh, nhưng em phải về trường dọn ít đồ nữa."
"Được, ngày mai tôi đi cùng em." Quý Đường vui vẻ hẳn lên.
"Không được, mai em học kín ngày, ừm... để cuối tuần đi." Cô nói rồi nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11 giờ đêm, nếu còn không về thì ký túc sẽ khoá cửa mất.
"Nếu anh không sao thì em về trường đây." Bùi Oanh Oanh nói, cô còn phải về tẩy trang, chắc sẽ tốn khá nhiều thời gian mới rửa sạch lớp trang điểm dày cộm này, xem ra hôm nay phải rất muộn mới được đi ngủ.
Quý Đường vừa nghe xong liền buông cô ra, "Được."
Bùi Oanh Oanh tự đi về trường, thậm chí Quý Đường còn không đưa cô ra thang máy. Lúc xuống đến sân cô mới phát hiện có điểm bất thường.
Ngày xưa Quý Đường toàn đòi đưa cô về ký túc, cô phải từ chối bằng đủ mọi cách anh mới chịu thôi. Vậy mà hôm nay anh còn không đưa cô ra thang máy.
Vừa nghĩ đến đây, cô vô thức xoay người, nhưng rất nhanh sau đó lại gạt đi, Quý Đường thì có thể có chuyện gì chứ? Anh là một đại yêu quái đã sống hàng vạn năm, chắc là đúng như anh nói, yêu lực bỗng trở về khiến anh nhất thời không chịu nổi, nên hôm nay mới hơi mệt mỏi thôi.
Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh lại tiếp tục đi về phía trước.
***
Về đến ký túc xá, Bùi Oanh Oanh gửi tin nhắn báo tin cho Quý Đường rồi đi tẩy trang, tắm rửa. Đợi khi làm xong xuôi hết mọi việc, leo lên giường ngủ đã là gần 2 giờ sáng. Cô bỏ điện thoại ra nhìn, Quý Đường nhắn lại cho cô một gương mặt cười, nhìn qua cực kỳ lấy lệ.
Nhìn icon mỉm