Chương 103: Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh bị sặc khói mà tỉnh lại, cô ho khù khụ, còn chưa kịp phản ứng xem bản thân đang ở đâu thì bên cạnh có giọng nói vang lên.
"Em tỉnh sớm hơn so với tưởng tượng của tôi."
Là giọng của Chung Kỳ Uẩn.
Bùi Oanh Oanh khiếp sợ quay đầu lại, thấy Chung Kỳ Uẩn đang ngồi dựa vào thành giường. Anh ta mặc bộ đồ tân lang thời cổ đại, gương mặt trắng trẻo mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chan chứa vẻ dịu dàng, tựa như người làm ra chuyện kinh khủng này không phải là anh ta vậy.
"Thầy Chung, thầy!" Bùi Oanh Oanh không biết phải nói gì. Cô cúi xuống nhìn bộ đồ trên người, nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng. Cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, bởi thực ra khi bị bịt miệng ở ngoài hành lang, cô vẫn chưa hoàn toàn mất hết ý thức.
Chung Kỳ Uẩn nhét cô vào valy, cô còn mơ màng tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh liền đối diện với ánh mắt của anh ta. Anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt đầy thương hại, sau đó lại tiếp tục dùng vải chụp thuốc mê vào mũi cô.
"Quả nhiên chỉ chuẩn bị một phần thuốc là không đủ." Bùi Oanh Oanh nghe được Chung Kỳ Uẩn khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó cô liền thiếp đi.
Bùi Oanh Oanh hít sâu một hơi, lập tức xuống giường chạy ra mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá chặt, hơn nữa làn khói dày đặc đang không ngừng tràn vào qua khe cửa. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ không hay.
"Thầy... phóng hoả sao?" Cô quay đầu lại, run rẩy hỏi Chung Kỳ Uẩn.
"Không, đó không phải là phóng hoả." Anh ta cười dịu dàng, cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, "Đó chỉ là phương pháp để mở đường về nhà thôi."
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Bùi Oanh Oanh sợ tái mặt thì nụ cười càng sâu hơn, không những thế còn bật cười thành tiếng, "Em sợ à? Có cái gì đáng sợ chứ? Khi Chúc Anh Đài chết vì tình cũng đâu có cảm thấy sợ, em cũng nên giống vậy đi." Nói đến đây, anh ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình, "Tôi phát hiện, em thường xuyên nhìn chiếc nhẫn này của tôi. Nhất định là em rất muốn biết lai lịch của nó, đúng không? Bây giờ tôi có thể cho em biết, đây là nhẫn của ba tôi, ông ta đã chết rồi, là tôi gϊếŧ. Tôi còn gϊếŧ cả ả tình nhân của ông ta nữa. Hiện tại chiếc nhẫn của mẹ tôi đang ở trên tay em... Không, em không được gỡ nó ra, ngoan nào, em mà gỡ ra, tôi không dám đảm bảo sẽ không làm gì em đâu."
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, gương mặt trắng bệch đến doạ người. Cô thật sự không ngờ Chung Kỳ Uẩn lại là một kẻ điên, anh ta lại dám làm ra hành động gϊếŧ ba mình, anh ta điên rồi. Một người si mê Lương Chúc như anh ta lại phải chứng kiến bi kịch mối tình của chính ba mẹ mình, cho nên trong lòng anh ta mới sinh ra nỗi chấp niệm. Loại chấp niệm này lớn đến mức khiến anh ta làm ra hành vi gϊếŧ người, hiện giờ còn không màng điều gì mà tự sát.
Anh ta muốn chết cùng cô, muốn dùng cách mà bản thân anh ta cảm thấy tốt nhất, để hoàn thành kết cục cho vở kịch Lương Chúc trong lòng mình. Anh ta muốn chứng minh trên đời này thật sự tồn tại tình yêu giống Lương Chúc.
Nhưng cô vốn không phải là Chúc Anh Đài.
Bùi Oanh Oanh nhìn quanh gian phòng, chú ý tới một cái lọ hoa. Cô cúi xuống xé một miếng vải trên gấu áo, đổ nước trong lọ hoa ra thấm ướt vải rồi đưa lên bịt kín miệng mũi mình.
Chung Kỳ Uẩn chỉ ngồi trên giường, mỉm cười nhìn Bùi Oanh Oanh làm tất cả những việc này, như thể anh ta đã tin rằng mọi việc cô làm lúc này đều là phí công. Mà trên thực tế thì chính là như vậy. Anh ta đã khoá trái cửa, ném luôn chìa khoá ra ngoài. Trừ phi có người ở ngoài vườn nhặt được chìa khoá, nhưng cửa nhà anh ta có mật mã, còn có cả hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất. Dù cảnh sát có tới cũng không thể xông vào trong vòng 15 phút.
Trước khi cảnh sát kịp vào tới nơi thì anh ta và Bùi Oanh Oanh đều đã ngạt khói mà chết rồi.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang nghiên cứu xem nên dùng