Chương 102: Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Lúc này sắc trời đã tối đen.
Toà nhà của khoa Văn rất yên tĩnh, phần lớn giáo viên đều đã tan làm.
Chung Kỳ Uẩn thấy Bùi Oanh Oanh đang không biết nói gì cho phải thì đứng dậy, "Để tôi rót cho em cốc nước." Nói rồi đi đến cây nước rót một cốc nước ấm, rót nước xong, anh ta đặt cốc nước xuống trước mặt cô rồi quay về chỗ ngồi, "Hôm nay tôi gọi em tới chỉ để kể cho em nghe câu chuyện này, không có ý gì khác. Tôi rất thích vai diễn Chúc Anh Đài của em."
Anh ta cong khoé môi, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, "Khiến tôi nghĩ tới mẹ tôi. Nếu bà còn sống, nhất định bà sẽ rất thích em."
Bùi Oanh Oanh nghe vậy thì bối rối cúi đầu, vì không biết nên nói gì, cô bèn bưng cốc nước trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ. Sau khi uống, cô phát hiện nước này có vị hơi ngòn ngọt, không giống với nước lọc bình thường cô hay uống cho lắm.
Bùi Oanh Oanh khá ngạc nhiên, vì để xác nhận lại suy nghĩ của mình, cô lại uống thêm một ngụm nữa, đúng thật là hơi ngọt.
Tại sao nước này lại có vị ngọt nhỉ?
Cô khó hiểu nhìn về phía cây nước, bình nước bên trên chỉ còn có một nửa.
"Sao thế?" Chung Kỳ Uẩn thấy ánh nhìn của cô thì hỏi.
"À, không có gì." Bùi Oanh Oanh quay đầu lại.
"Em vẫn còn khát ư?" Chung Kỳ Uẩn vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Bùi Oanh Oanh vội vàng nói: "Em hết khát rồi, thầy không cần rót nữa đâu."
Chung Kỳ Uẩn ngồi xuống, "Vậy à? Tôi tưởng em vẫn còn khát."
Bùi Oanh Oanh mím môi cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng anh ta, đoán chừng đã hơn 7 giờ tối, cô muốn rời đi nên nói: "Thầy Chung, thời gian không còn sớm nữa, chị em vẫn còn đang chờ em, liệu em có thể..." Cô không nói thẳng ra, nhưng đã biểu đạt rất rõ ý tứ của mình.
Thấy cô muốn rời đi, ánh mắt Chung Kỳ Uẩn trở nên phức tạp, anh ta nhìn cô chăm chú rồi mới cười nói: "Có thể, tôi đã kể xong câu chuyện của mình, em có thể rời đi."
Bùi Oanh Oanh lập tức đứng dậy, gật đầu với anh ta, "Vậy em đi trước, chào thầy ạ." Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
Chung Kỳ Uẩn chầm chậm đứng lên kéo kín rèm cửa sổ, vào lúc Bùi Oanh Oanh mở cửa, anh ta móc từ trong túi ra một miếng vải, bước từng bước một tiến lại gần cô.
Bùi Oanh Oanh hoàn toàn không biết hành động này của anh ta. Khi cô vừa bước ra khỏi văn phòng, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới, dùng miếng vải bịt kín mũi miệng, tay còn lại thì giữ chặt lấy eo cô.
Bùi Oanh Oanh chỉ kịp giãy giụa vài cái thì cả người đã khuỵu xuống. Tiếng động khiến đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.
Chung Kỳ Uẩn ung dung kéo cô vào văn phòng của mình, tiếng giày của cô ma sát trên đất tạo nên âm thanh nho nhỏ. Anh ta bỗng cười khẽ, "Tôi ấy hả? Tôi phải phạt các người làm một đôi vợ chồng vui vẻ dưới âm phủ."
Anh ta kéo người vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mười mấy giây sau, ánh đèn trong hành lang phụt tắt, xung quanh một lần nữa chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
***
Mười lăm phút sau, Chung Kỳ Uẩn kéo một chiếc valy ra khỏi văn phòng. Trên đường đến bãi đậu xe còn gặp mấy sinh viên, những sinh viên đó đều rất vui vẻ chào hỏi anh ta, thậm chí một trong số đó còn hào hứng hỏi, "Thưa thầy, bọn em không phải sinh viên khoa Văn, nhưng không biết bọn em có thể đến nghe thầy giảng bài không ạ?"
Chung Kỳ Uẩn dịu dàng nói: "Tiết học mở của tôi hoan nghênh sinh viên toàn trường tới nghe."
"Woa, tốt quá!" Nữ sinh kia cười rạng rỡ, "Nhất định bọn em sẽ đến."
"Ừ."
Nữ sinh kia chú ý đến valy bên cạnh anh ta, tò mò hỏi: "Thầy Chung, thầy phải đi công tác sao?"
"Đúng, tôi phải tổ chức hội nghị ở nơi khác." Chung Kỳ Uẩn nhếch môi, trong mắt mang theo ánh sáng khác thường.
Sau khi tạm biệt mấy sinh viên kia, Chung