Chương 26 : Tôi Vẫn Còn Rất Yêu Em.
-
Người đàn ông nằm trên bàn không phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn đau đến chết đi sống lại nhưng không thể hét lên vì lưỡi đã bị cắt mất, cứ như thế phải nhìn máu của mình nhỏ xuống sàn. Nếm phải sự khốc liệt này, dù cho hôm nay hắn có thêm 7 cái mạng nữa cũng chẳng dám động vào Jeon JungKook.
TaeHyung siết chặt JungKook khiến cậu không cử động được, chỉ có thể nhắm mắt lại để không đối diện với hắn. Âm thanh lục đục của chiếc bàn phát ra thật rùng rợn, thế mà HoSeok và cả YoonGi luôn bình thản từ nãy đến giờ, chỉ im lặng nhịp chân như đang xem trò vui của TaeHyung.
Rốt cuộc đám người này là ai?
TaeHyung nghiêng mình thả lỏng JungKook, tay trái xoa đầu cậu nói. "Mở mắt ra, nhìn xem hắn mong chờ cái gì."
Mi mắt JungKook run run nghe theo, đúng thật là người đàn ông đang nhìn về phía cậu, đôi mắt tuyệt vọng khi gần kề với cái chết đó ánh lên sự căm thù không sao tả nổi. JungKook giật mình, vô thức áp sát vào ngực TaeHyung. "Đủ rồi... tôi muốn rời khỏi đây... đồ khốn..."
TaeHyung cau mày, một lát sau vuốt ve phần lưng JungKook, bày ra tất cả sự dịu dàng để cậu bị cuốn vào lệnh của mình. "Ngoan nào, Kookie."
JungKook ngẩn người mất vài giây định hình lại, TaeHyung đang gọi cậu sao? Hai tiếng quen thuộc này đã bao lâu rồi cậu vẫn mong nhớ, giọng nói ấm áp này đã bao lâu rồi cậu vẫn thương thầm?
Thậm chí JungKook còn ngốc nghếch tưởng tượng, trong người của TaeHyung thật chất đang tồn tại song song một kẻ khác, có thể là ác quỷ điều khiển. Nhưng cậu lại không biết rằng, bởi vì thứ thuộc quyền sở hữu của mình bị động đến, mới khiến anh trở nên tàn nhẫn như thế.
"Kookie, mở mắt ra, đúng, đôi mắt xinh đẹp." TaeHyung mỉm cười vuốt tóc JungKook, cậu nghe lời chầm chậm ngước lên nhìn anh, như đã lâu không được thấy khuôn mặt này, cậu vừa bất ngờ vừa đau lòng. "Không phải, là chân của em đấy."
Ngực trái bỗng dưng như đập lệch một nhịp, JungKook nhìn xuống dưới, cậu hoảng sợ đứng thẳng người trên so-pha, đầu ngửa lên trần nhà cố gắng không để nước đọng trong hốc mắt rơi xuống, tay nắm lại thành nắm đấm. Cậu... sắp điên lên rồi, ước gì mình có thể mù lòa trong thời khắc này.
Một người bị tra tấn máu me đẫm sàn sắp chết trước mặt, con mắt của hắn còn lăn đến nhắm thẳng vào chân mình, cậu có thể bình tĩnh được sao? JungKook cắn răng, chỉ biết bản thân bây giờ đã khóc không thành tiếng.
"TaeHyung, dừng lại đi... tôi xin cậu, cậu muốn cái gì cũng được..." JungKook không còn cách nào khác, cậu cúi đầu bất lực quỳ rạp dưới chân TaeHyung. Rõ ràng là anh biết rằng cậu rất sợ bóng tối và sự kinh dị, thế nhưng lại buộc cậu đối mặt với những thứ chết tiệt này.
"Tại sao? Cậu muốn tôi bỏ qua à?" TaeHyung vươn tay nâng cằm JungKook lên, cậu thất thần để cơ thể thuận theo, mắt cũng không nhìn anh. Còn gì để tha cho hắn nữa, sống cũng chẳng bằng chết rồi mà. "Tôi sợ lắm, tôi muốn rời khỏi đây..."
Vỏn vẹn mấy từ nhưng TaeHyung khá hài lòng, ít nhất là không phải cậu nghĩ cho kẻ khốn kiếp ngu xuẩn kia. Anh nổ súng, hắn ta hấp hối rồi tắt thở trong giây lát, còn một mắt cũng chẳng thể nhắm lại. JungKook không muốn nhìn nữa, anh đành tiêu hủy đi thôi.
TaeHyung đưa JungKook về nhà, vừa lên tầng cậu đã vì quá mệt mỏi mà thiếp đi. Anh cầm cốc nước lạnh ngồi bên cạnh giường nhìn cậu ngủ, hai hàng chân mày nhíu lại, lông mi run rẩy bất an, đôi mắt nhắm thật chặt, dường như đang gặp ác mộng.
"Em thà để bản thân chịu đựng, cũng không muốn nói gì cả sao?" TaeHyung cười chua xót, lau đi mồ hôi trên trán cậu rồi nhẹ nhàng hôn xuống. Thậm chí chỉ cần cậu nói cho anh