"Cậu là..." Doãn Tư Văn nhìn thiếu nữ hơi có nét tương đồng với bạn cùng bàn, dò hỏi.
Cậu ngày thường đều ở kí túc tự học, hoặc là cùng anh em đi đánh bóng, chơi game, rất ít khi hóng chuyện như đám con gái. Nên không biết đôi chị em mới chuyển vào lại nổi danh nhất cao trung Đoàn Kết này. Cô chị là hoa khôi của lớp, chiễm chệ top 1 trên bảng xế hạng những nữ sinh xinh đẹp và tài năng của trường. Cô em gái là tiểu quỷ nghịch ngợm đáng yêu, trước khi hiệu trưởng mới nhậm chức, chỉ cần là nam sinh hiếu chiến đều đã từng cùng cô đánh võ.
"Tôi là em gái Nguyệt Nguyệt." Kim Thần Hi biết tin chị gái kèm cho một nam sinh học, tức tốc lao tới thư viện cùng phụ đạo. Cô thừa nhận cô ghét học tập, nhưng cô thà học còn hơn cho chị gái của mình ở riêng với tên nam sinh nào đó không rõ danh tính. Cô đã đánh cắp viên minh châu của Kim gia rời khỏi, nhất định phải có trách nhiệm bảo vệ.
"Tôi là bạn cùng bàn của Tần Nguyệt, tên là Doãn Tư Văn."
"Ra là bạn cùng bàn" Kim Thần Hi nhẹ nhàng thở ra, làm cô hoảng muốn chết, cứ tưởng củ cải trắng nhà mình sắp bị heo gặm chạy mất.
" "Chứ em nghĩ là gì" Kim Tần Nguyệt chịu thua cô em gái của mình luôn, xem phim ngôn tình nhiều quá nên ngốc mất rồi, bất quá, thật đáng yêu.
"Em cứ nghĩ hai người có JQ."
Kim Thần Hi bĩu môi, lảm nhảm trong miệng. Lần này rút kinh nghiệm, cô nói thật nhỏ, hai người kia cũng không có nghe được.
Kim Tần Nguyệt cầm bài thi toán của Doãn Tư Văn lên xem, chỉ ra những lỗi mà cậu hay vấp nhất. Doãn Tư Văn nghiêm túc lắng nghe, Kim Thần Hi nằm bò trên bàn nhìn hai người trao đổi kiến thức.
Lúc này ánh dương mới lên, nắng lén rọi xuống qua các kẽ lá, kết hợp với những giọt sương tỏa ra ánh sáng chói mắt, phát sáng lấp lánh bên người cô thiếu nữ.
Kim Tần Nguyệt như trộm xuất hiện từ trong ánh hào quang nhiều màu sắc, khi ánh sáng tàn lụi thì sẽ biến mất, khiến người ta khát khao thời gian ánh sáng rọi xuống có thể kéo dài thêm một chút, lại dài thêm chút nữa.
Tư thế ngồi của cô không quy củ, rất tùy ý, mái tóc dài xõa sau lưng, từ sườn mặt mới có thể nhìn ra chiếc cổ dài trắng nõn như ngọc, phối hợp với vẻ mặt chuyên chú không bận tâm đến bất cứ chuyện phiền não nào của cô, trong vẻ lạnh lùng lại có nét dịu dàng nhẹ nhàng chỉ con gái mới có.
Trong thư viện đã có rất nhiều chàng trai đặt ánh mắt lên người cô. Còn cô tựa như không phát hiện ra, tất cả tâm tư đều đặt vào bài thi
Kim Thần Hi bị nhan sắc của chị mình làm choáng tới chảy dãi
Đây quả thật là kết quả từ sự thiết kế tỉ mỉ tận tâm của họa sĩ, mỗi một điểm mỗi một chấm vừa đẹp vừa đúng, thêm một nét thì thừa, bớt một nét thì thiếu.
Tầm mắt cô chăm chú vào chị gái, không hề hay biết chính mình từ đầu đến cuối vẫn luôn bị người khác xem
Ở một góc bàn cách bọn họ không xa, vị trí mà các nữ sinh trong thư viện vẫn luôn trộm nhìn nhưng không dám tiến tới. Phó Gia Hành vật vã xem đống sách vở trên bàn.
Chỉ mấy chữ thôi, không hiểu, không biết, cái quỷ gì thế này?
"Mọi việc đều cần có thời gian" Hồng Tiểu Mao hai chân gác lên nhau, tay cầm điện thoại, màn hình hiển thị trò chơi sinh tồn.
Cô đeo tai nghe, còn biết vặn âm lượng vừa tai, khi đoạt được