Kỹ năng diễn xuất của Trình Tuyết Ý tiến bộ hơn, rất nhanh đã được truyền đến tai Tô Ngu.
Tô Ngu cảm thấy rất tự hào vì đã mang theo một nhân tài tốt như vậy, vì thế tham vọng của chị ấy càng ngày càng lớn.
Thậm chí chị ấy còn cảm thấy có thể bồi dưỡng Trình Tuyết Ý trở thành một nữ diễn viên vừa có thực lực vừa có lưu lượng.
Vì tham vọng này nên Tô Ngu đã mời giảng viên dạy diễn xuất cho Trình Tuyết Ý, bởi vì lưu lượng là thứ có được rất nhanh nhưng năng lực thì vẫn phải rèn luyện rất nhiều.
Ngoại trừ việc đóng phim thì Trình Tuyết Ý vẫn còn một nhiệm vụ nữa…chính là đi tới học viện Điện ảnh của thành phố B để học tập diễn xuất.
Ngày chủ nhật Trình Tuyết Ý không có cảnh diễn, vì vậy Tô Ngu đã hẹn với giáo sư Ngô để dạy học cho cô.
Khi giáo sư Ngô còn trẻ thì đã là một diễn viên có thực lực, ông từng đoạt được giải Sư Tử Vàng, sau đó ông không còn xuất hiện nhiều trên màn ảnh rộng nữa mà chuyển hướng sang phim truyền hình và dạy học, ông là người rất có danh tiếng trong việc dạy diễn xuất.
Trình Tuyết Ý không xuất thân từ trường điện ảnh chính quy, vì vậy có thể đi theo học tập những tiền bối đi trước là việc cô chưa từng dám nghĩ tới.
Giáo sư Ngô không hổ là diễn viên gạo cội, cách giải thích giảng dạy rất đơn giản nhưng lại thâm thúy, lâu lâu ông còn ngẫu hứng diễn vài cảnh phim nên Trình Tuyết Ý đã học thêm được không ít thứ.
*******
Khi rời khỏi học viện Điện ảnh thì cũng đã là buổi chiều, bởi vì quá tập trung nên cô cũng không biết trời đã mưa khi nào.
Vào đầu mùa thu, cơn mưa to ập tới, những chiếc lá trên hai cành cây ngô đồng đều đã bị gió thổi rụng xuống mặt đất, trông giống như một mớ hỗn độn.
Cũng may là Trình Tuyết Ý có mang theo dù.
Đây là thói quen của cô từ kiếp trước, bởi vì mỗi khi cô ra đường thì tám trên mười lần là trời chắc chắn sẽ mưa.
Mặc dù cô đã thay đổi thân phận, xuyên vào một thế giới khác nhưng cô vẫn không bỏ đi thói quen này.
Cô đứng ở cửa ra vào bung dù ra, vừa mới bước được một bước thì nghe thấy giọng nói ở phía xa: “Chị ơi, chờ em một chút!”
Trình Tuyết Ý dừng chân, quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu nữ chạy ra từ khu lớp học, cô gái khoảng chừng 18, 19 tuổi, mặc một chiếc áo len màu hồng, cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt sáng long lanh, giống như một thiếu nữ đầy sức sống bước ra từ truyện tranh.
Nữ sinh chạy tới trước mặt Trình Tuyết Ý, thở không ra hơi, vội vàng nói:
“Chị ơi, có thể cho em đi chung dù với chị không, chỉ đi một đoạn ngắn thôi.
Anh trai của em đang chờ ở tòa nhà Dật Phu, bởi vì tòa nhà bên này không được chạy xe vào.”
Những cô gái xinh đẹp luôn dễ gây thiện cảm với người khác.
Huống chi đây cũng chỉ là một việc nhỏ, cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Trình Tuyết Ý nhìn cô gái mỉm cười dịu dàng “Được chứ.”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp, chị thực sự rất rất tốt bụng, để báo đáp chị chút nữa em sẽ bảo anh trai đưa chị về tận nhà nhé.”
"Không cần đâu.”
“Chị đừng khách sao, thực sự trời mưa rất là to, chị đừng lo lắng, em không phải người xấu đâu, em là sinh viên năm nhất của khoa điện ảnh, em có thể đưa thẻ sinh viên để chứng minh cho chị xem.”
Thiếu nữ vừa nói vừa đút tay vào trong túi tìm thẻ sinh viên, một lúc sau vẫn không tìm ra được: “A, thẻ sinh viên đâu mất rồi?”
Rất nhanh những hạt mưa nhỏ đã thấm ướt cổ tay áo màu hồng của cô.
Trình Tuyết Ý bật cười : “Đừng tìm nữa, chị tin em mà.”
Hai người cùng nhau rời khỏi khu dạy học.
Sau khi đi bộ khoảng 5, 6 phút thì Trình Tuyết Ý nhìn thấy có một chiếc Bentley đang đậu bên ngoài i khu dạy học, trong màn mưa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang ngồi ở ghế lái.
Nữ sinh vui mừng vẫy tay về phía chiếc xe: “Anh à!”
Trình Tuyết Ý còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị nữ sinh nắm lấy tay nói: “Chị ơi, chúng ta chạy nhanh lên.”
Mưa càng lúc càng lớn, cây dù nhỏ trong tay cô thực sự không chống đỡ nổi nữa, Trình Tuyết Ý cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi theo nữ sinh ngồi vào ghế sau.
Bên trong xe vừa khô ráo vừa ấm áp, hoàn toàn trái ngược với thời tiết xấu bên ngoài, tạo cảm giác dễ chịu hơn không ít.
Trình Tuyết Ý thu dù lại, cẩn thận đặt bên cạnh chân cô, nếu chiếc siêu xe này bị bẩn đi, sợ là cô sẽ không đền nổi.
Nữ sinh ngồi bên cạnh ghé sát vào lưng ghế lái, làm nũng nói: “Anh à, vừa rồi chị ấy đã cho em đi chung dù, chị ấy thực sự rất tốt, anh nhìn đi trời mưa to như vậy, nếu tiện thì anh chở người ta về hộ em nhé?”
“Xin lỗi vì đã phiền…” Trình Tuyết Ý vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt rất quen thuộc.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái có đôi mắt đen lạnh lùng, ngũ quan như được điêu khắc, khuôn mặt đẹp trai như vậy thực sự khiến cho người cho người ta khó mà quên được.
Lúc này hắn cầm tay lái bằng một tay, ngón tay trắng nõn thon dài, đường nét uyển chuyển, đẹp đẽ nhưng lại không mất đi sự mạnh mẽ, nếu không phải là không đúng lúc thì Trình Tuyết Ý sẽ thật sự ngồi im mà ngắm.
Nhưng cô không thể.
Khóe miệng Trình Tuyết Ý giật giật, thật lâu sau mới có thể gáng gượng nở một nụ cười lúng túng nhìn đối phương chào hỏi:
“À, Từ tổng…thật là khéo.”
Người này vậy mà là Từ Kỳ Ngôn !
“Hai người quen nhau sao?” Nữ sinh ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Nữ sinh này gọi Từ Kỳ Ngôn là anh trai, nên không thể nghi ngờ gì nữa, cô ấy chính là Tam tiểu thư của nhà họ Từ – Từ Gia Ninh, cô xuyên sách chưa được hai ngày thì đã vinh dự được gặp mặt hết ba anh em nhà họ Từ rồi.
Từ Kỳ Ngôn ngồi ở ghế lái xe, nở nụ cười lạnh.
Trình Tuyết Ý cắn răng giải thích: “Thật ra chị là nghệ sĩ của công ty giải trí Thịnh Gia.”
“Thì ra chị gái là diễn viên, khó trách chị xinh đẹp như vậy.”
Một lần nữa ánh mắt của Trình Tuyết Ý và Từ Kỳ Ngôn chạm nhau, Trình Tuyết Ý nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hắn, cô hận không thể tìm một cái hố để nhảy xuống luôn cho rồi.
“Không thì…” Trình Tuyết Ý nhìn về phía Từ Gia Ninh, khó xử nói: “Để chị tự bắt taxi về vẫn hơn.”
“Đừng mà, thời tiết như vậy không bắt được xe đâu.” Từ Gia Ninh nắm lấy tay cô, mỉm cười nói:
“Chị đừng sợ, thật ra anh trai của em rất tốt.”
Ha hả,