Người được nhắc tới trong điện thoại là mẹ của nguyên chủ.
Thật ra nguyên chủ cũng rất là đáng thương.
Khi cô ấy còn nhỏ thì cha đã bỏ đi với tình nhân, người mẹ nuôi cô ấy lớn lên thì đã bị nhiễm trùng đường tiểu mấy năm qua.
Căn bệnh này chỉ khi tìm được thận thích hợp để thay, nếu không thì chỉ có thể duy trì bằng phương pháp lọc máu.
Nhưng phí lọc máu rất là cao.
Mà hiện tại nguyên chủ vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, thù lao đóng phim ít tới mức đáng thương.
Ở giới giải trí đầy danh lợi như vậy, đôi khi còn phải chăm sóc da mặt một chút, chi phí thực sự không ít.
Hơn nữa còn phải trả chi phí chạy thận thì nguyên chủ không nghèo mới là lạ.
Trình Tuyết Ý vội vàng chạy tới bệnh viện thành phố để gặp bác sĩ phụ trách.
Khi đến văn phòng, bác sĩ Trương đã lấy một đơn xét nghiệm ra cho cô xem, những chỉ số viết ở phía trên cô không hiểu rõ, nhưng cô có thể đoán ra được kết quả không được khả quan cho lắm.
Quả nhiên nét mặt bác sĩ Trương nghiêm túc, mở miệng nói: “Gần đây thận của mẹ cháu xuất hiện tình trạng thiếu máu, đây là biến chứng của nhiễm trùng đường tiểu, tình hình không được khả quan cho lắm, vẫn nên tìm được thận thích hợp càng sớm càng tốt.”
Trình Tuyết Ý nhớ lại kết cục bi thảm của nguyên chủ, sau khi cô tính kế nữ chính, Từ Kỳ Ngôn đã vận dụng các mối quan hệ để vạch trần hành động của cô ấy ra trước ánh sáng, sau đó cắt đứt hết tài nguyên của cô ấy, thanh danh của nguyên chủ hỗn loạn lại không có vai diễn nên chỉ có thể rời khỏi giới giải trí, không lâu sau thì bệnh tình của mẹ cô ấy trở nặng nên qua đời.
Cô cũng không nhớ rõ mẹ của nguyên chủ có tìm được thận thích hợp hay không.
“Bác sĩ Trương, làm phiền bác để ý về việc tìm thận thích hợp hộ cháu.”
“Đương nhiên rồi, cháu cũng nên cân nhắc chuẩn bị trước chi phí phẫu thuật trước.”
Sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ, Trình Tuyết Ý còn phải ghé thăm phòng bệnh của mẹ nguyên chủ.
Mẹ nguyên chủ ở phòng bệnh bốn người, giường ngủ chen chúc nhau, môi trường ồn ào, điều kiện thật sự không tốt.
Người phụ nữ nằm một mình bên trong góc giường, ánh mắt ảm đạm nhìn khung cảnh xung quanh, Trình Tuyết Ý bước tới gọi bà ấy: “Mẹ.”
Người phụ nữ ốm yếu quay đầu lại, khi nhìn thấy cô, ngay lập tức ánh mắt của bà ấy trở nên sáng ngời: “Sao hôm nay lại con có thời gian rảnh mà tới đây?”
“Con mau lại đây ngồi đi.” Sầm Phương còn đang tính đứng dậy.
Trình Tuyết vội vàng bước tới đỡ bà ấy dựa lưng vào gối, sau khi chỉnh được vị trí thoải mái thì cô mới quay người lại, kéo một cái ghế nhựa tới rồi ngồi xuống.
Trong truyện nguyên chủ thường bận đuổi theo danh lợi trong giới giải trí, rất ít khi có thời gian tới đây thăm mẹ mình, bên cạnh bà ấy lại không có chồng, bản thân thì bị bệnh quanh năm suốt tháng, ngay cả con gái cũng không gặp được nhiều, chắc hẳn bà ấy đã cảm thấy rất cô đơn.
Trình Tuyết Ý nghĩ về bản thân, cô cũng không có người nhà, khó khăn mà lớn lên nên cũng thường xuyên cảm thấy cô đơn, trong lòng cảm thấy thực sự rất đau lòng cho người mẹ này.
“Hôm nay con được nghỉ nên tới đây thăm mẹ.” Cô lấy một quả táo đỏ từ trong giỏ trái cây:
“Để con gọt cho mẹ ăn.”
Trình Tuyết Ý cúi đầu, nghiêm túc gọt vỏ táo.
Sầm Phương âu yếm nhìn con gái: “Gần đây công việc có thuận lợi không? Có vất vả không?”
“Không vất vả, gần đây mọi người đều khen con có tiến bộ.”
“Con gái của mẹ rất giỏi.”
Sầm Phương vui mừng nở nụ cười, có lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói hay không.
Trình Tuyết Ý cắt quả táo thành những miếng nhỏ, cầm lấy vài cây tăm ghim lên phía trên, lên tiếng nói:
“Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Sầm Phương nói thẳng vào trọng tâm:
“Tuyết Ý à, lần trước con có nói là con thích tổng tài của công ty, thật sự mẹ cảm thấy không ổn chút nào, gia đình người ta giàu có…” Nói tới đây, Sầm Phương lại sợ Trình Tuyết Ý hiểu lầm, bà vội vàng nói: “Không phải là mẹ nói con không xứng với người ta, chỉ là thân phận của cả hai quá khác nhau.”
“Mẹ chỉ hy vọng con tìm được người tốt, điều kiện như thế nào không quan trọng, quan trọng là người đó phải đối xử tốt với con…”
“Con hiểu ý mẹ nói.” Cô cười cười nói
“Lúc trước con chỉ nói giỡn mà thôi, con không thích tổng tài đó đâu.”
Sầm Phương ngạc nhiên : “Thật sao?”
Lúc trước bà từng gọi điện cho con gái nói về chuyện này, nhưng con bé lại quá ngang bướng, nói không được hai câu thì đã giận dỗi cúp điện thoại, lúc sau thì con bé cũng không nhận điện thoại của bà nữa.
Hiếm khi con gái chịu tới đây thăm bà, thật ra bà cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa nhưng người mẹ nào thì cũng sợ con mình phải chịu thiệt.
“Thật mà.”
“Cho nên mẹ không cần lo lắng nữa, con sẽ làm việc thật chăm chỉ, mẹ chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, chờ đến khi tìm được thận thích hợp thì chúng ta sẽ làm giải phẫu.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng của Trình Tuyết Ý có hơi trùng xuống.
Từ nhỏ cô chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thương của mẹ, hiện tại cô đã cảm nhận được thì lại càng luyến tiếc cái cảm giác ấm áp này.
Nhưng cô lại không biết bản thân có thể thay đổi được vận mệnh của Sầm Phương hay không.
Thận thích hợp hay phí giải phẫu cô đều không có, cũng không chắc trong tương lai sẽ có hay không.
Nghĩ quá nhiều sẽ khiến cho người ta hói đầu.
Vận mệnh sẽ phát triển theo chiều hướng nào, Trình Tuyết Ý không biết chắc được, việc mà cô có thể làm chính là nắm chắc cơ hội hiện tại mà thôi.
Một khoảng thời gian tiếp theo, Trình Tuyết Ý chỉ tập trung vào việc đóng phim.
Cô đã có căn bản từ trước, hiện tại lại được giáo sư Ngô hướng dẫn thêm, ngay lập tức kỹ năng diễn xuất của cô trong thời gian ngắn đã tiến bộ hơn không ít.
Thái độ của đạo diễn Lưu đối với cô cũng nhiệt tình hơn, Lưu Nguyên vẫn là đạo diễn mới, trong xương cốt vẫn còn khắc sâu lòng nhiệt tình với việc đóng phim, trong lòng vẫn chưa bị danh lợi thu mua mất, hiện tại thái độ của anh ta nhiệt tình hơn với Trình Tuyết Ý, chính là vì cô chịu khó nghiêm túc chăm chỉ đóng phim.
Nhưng Tống Tình lại không nghĩ như vậy.
Mỗi ngày cô ta đều châm chọc mỉa mai cô.
Trình Tuyết Ý cũng không cảm thấy tức giận, mỗi ngày vẫn như cũ vui vẻ đi tới đoàn phim.
Không phải là vì cô rộng lượng mà là vì trong nguyên tác không hề nhắc tới Tống Tình, có thể thấy cô ta cũng chẳng có tiền đồ gì, nên cô ta chẳng còn đáng sợ cho lắm.
Rất nhanh, tiến độ quay phim đã hoàn thành được một nửa.
Toàn bộ đoàn phim sẽ đi tới thành phố C để quay ngoại cảnh.
Ở thành phố C sẽ quay cảnh nam nữ chính sau nhiều năm chia tay thì vô tình gặp lại nhau, trong cảnh này Trình Tuyết Ý chỉ lướt ngang qua sân khấu một chút, nên rất nhanh cô đã có thể đóng máy rồi.
Nhưng không ngờ vào buổi tối đầu tiên ở thành phố C, đã có một biến cố lớn xảy ra.
Đoàn phim tới thành phố C vào lúc 8 giờ, nên tất cả mọi người đã vào khách sạn