Trước khi kết thúc cuộc gọi, Tô Ngu lại dặn dò cô thêm lần nữa: “Cô không được làm gì khác, chỉ cần ngồi yên trong xe thôi, đừng gây thêm phiền phức cho chị nữa hiểu không?”
Trình Tuyết Ý cắn môi nói: “Dạ rõ.”
Sau khi cúp máy, cô kéo vali rời khỏi sân bay.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trôi lơ lửng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời.
Trình Tuyết Ý đứng ở trước cửa ra vào sân bay nhìn xung quanh một lát, rất nhanh đã tìm thấy được chiếc xe thương vụ tới đón cô.
Cô đi tới gõ cửa xe, vị tài xế ngồi ở ghế lái mơ màng nhìn cô, sau đó mới vội vàng hạ cửa sổ xe xuống hỏi: “Cô, cô là cô Trình sao?”
Trình Tuyết Ý nhìn ông ấy cười gật đầu.
Vị tài xế cường tráng giúp cô cất hành lý vào trong cốp xe, rồi nói: “Cô Trình, chút nữa tôi phải vào trong đón Từ tổng, cô ở trên xe đợi một lát nhé.”
“Vâng.”
Tổng tài là lớn nhất rồi.
Trình Tuyết Ý nhớ lại hai lần gặp mặt không mấy vui vẻ của cô và Từ Kỳ Ngôn, cảm thấy bản thân vẫn nên chủ động một chút, bằng không tới lúc đó sẽ bị hắn làm cho bầm dập mất.
Trình Tuyết Ý ở trong xe ngồi đợi 45 phút 27 giây thì cuối cùng cũng đã nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn bước ra từ cổng số 2, hôm nay hắn không đeo mắt kính, mặc bộ vest màu xanh sẫm, so với người mẫu còn có khí chất và thời trang hơn, biến toàn bộ thế giới này đều trở thành sàn diễn cho hắn.
Khi hắn sắp đi tới xe, tài xế vội vàng đi tới mở cửa xe cho hắn, lúc hắn khom lưng ngồi vào trong xe, Trình Tuyết Ý mới nhận ra Từ Kỳ Ngôn thực sự rất cao, có lẽ là gần bằng 1m9.
Vị tổng tài này ngoại trừ tính tình có chút nóng nảy, hơi tự luyến một chút, nghĩ lại thì hắn còn thích kiểu phụ nữ tiểu bạch hoa, hừm, ngay cả ánh mắt nhìn phụ nữ cũng chẳng ra gì!!!
Nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.
Khi Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy cô thì cũng không ngạc nhiên gì, hắn rũ mắt xuống, không quan tâm đến cô dù chỉ là một chút.
Tổng tài không quan tâm đến tuyến mười tám thì đây là chuyện bình thường, nhưng không bao giờ có chuyện tuyến mười tám được quyền làm lơ tổng tài.
Cho nên bắt buộc Trình Tuyết Ý phải mỉm cười nhìn hắn: “Xin chào Từ tổng.”
Đáp lại lời của cô là một ánh mắt lạnh như băng.
Nhưng lúc này Trình Tuyết Ý đã chuẩn bị sẵn sàng nên cô cũng không cảm thấy sợ nữa:
“Từ tổng, tôi muốn giải thích một chút để tránh cho anh hiểu lầm.”
“Xe đón anh vào lúc 13 giờ 48 phút đã va chạm với một chiếc xe màu trắng ở đường Giang Dụ, mà lúc 13 giờ 48 tôi vẫn còn đang ở trên chuyến bay KA9231.”
“Cho nên?”
“Cho nên tôi có chứng cứ chứng minh việc đó không liên quan gì đến tôi, anh và tôi cùng ngồi trên một chiếc xe chỉ là do trùng hợp mà thôi.”
Từ Kỳ Ngôn lấy laptop từ trong túi xách, mở ra đặt lên đầu gối, hắn nhìn màn hình không chớp mắt lãnh đạm nói: “Có phải cô cho rằng bản thân mình rất thông minh?”
Trình Tuyết Ý bị hắn nói tới mức nghẹn họng, chỉ có thể tức giận nói: “Anh không cần mỉa mai tôi.”
“Nói tóm lại, hy vọng anh đừng hiểu lầm là được.”
Từ Kỳ Ngôn vẫn không nhìn cô, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai lại hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cái nụ cười này…là có ý gì nữa đây?
Không không không, nhất định là cô nhìn nhầm rồi, Trình Tuyết Ý quay đầu lại không quan tâm đến hắn nữa.
Một lần nữa trong xe lại trở nên yên lặng.
Từ Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh dùng máy tính giải quyết công việc, Trình Tuyết Ý ngồi chơi điện thoại tới chán thì lại nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đúng là thời tiết mát mẻ của mùa thu, gió se se lạnh, lá phong hai bên đường đỏ rực, một mùa thích hợp cho việc đi ngắm cảnh.
Trình Tuyết Ý đang suy nghĩ có nên sắp xếp cho bản thân một ngày để đi chơi thu hay không thì người ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: “Nước.”
“???”
“Tôi muốn uống nước.”
“Tôi cũng không phải là trợ lý của anh.”
Từ Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Có phải cô đã ký hợp đồng nghệ sĩ với Thịnh Gia không?”
Trình Tuyết Ý: “Phải…”
“Vậy tôi có phải ông chủ của cô không?”
“Phải…” cô ngập ngừng
“Vậy chẳng phải cô nên nghe lời tôi sao?”
Hắn hỏi liên tục ba câu.
Trình Tuyết Ý hất mặt lên, mạnh miệng tranh cãi với tổng tài: “Nếu tôi không nghe lời thì anh có thể làm gì chứ?”
“Cô đoán xem?”
“Anh không cần lúc nào cũng lấy việc hủy hợp đồng ra hù dọa tôi, tôi không làm sai gì cả, anh cũng không thể tùy tiện hủy hợp đồng được.”
Từ Kỳ Ngôn nghiêng đầu, bởi vì không đeo mắt kính nên ánh mắt hắn càng trở nên sắc bén, lực sát thương tăng lên gấp đôi, hắn hơi nhếch môi, lãnh đạm nói: “Cô cũng có thể thử một chút, xem thử ai mới là người chiến thắng.”
Dường như vị tài xế ngồi phía trước không nghe nổi nữa: “Từ tổng, cô Trình, vừa khéo tôi có hai chai nước vẫn chưa mở.”
Sau một tiếng, cuối cùng bọn họ cũng đã tới bãi đỗ xe của công ty.
Vị tài xế đỗ xe xong, vội vàng chạy ra phía sau mở cửa cho Từ Kỳ Ngôn, sau đó mới ra phía cốp xe lấy vali xuống.
Từ Kỳ Ngôn chỉnh lại vạt áo, tư thái tao nhã bước xuống xe, sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Trình Tuyết Ý, ung dung mở miệng nói: “Cô.”
Trình Tuyết Ý đang chuẩn bị bước xuống xe đột nhiên bị kêu tên liền ngẩng đầu nhìn người đối diện “???”
“Cầm máy tính cho tôi.”
Sai cô tới nghiện