Chừng mười phút trôi qua, Tầm Phương vẫn chưa hết sợ hãi.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, người gọi đến là Thanh Vân, cô bạn Tầm Phương quen khi còn làm trong quán rượu.
Vừa nhận cuộc gọi, cô bạn bên kia đầu dây đã ríu rít như đứa trẻ.
"Alo Phương à? Dạo gần đây làm gì thế? Có nhớ mình không? Huhu nhớ bạn quá đi!"
Tầm Phương ngồi dậy phủi sạch bụi đất trên quần áo, một mình bước trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng nói của cô bạn Thanh Vân.
Không nghe Tầm Phương đáp lời mình, Thanh Vân giở giọng hờn dỗi.
"Lại bơ mình à? Dỗi rồi, chúng ta nghỉ chơi một tiếng đồng hồ."
Tầm Phương phì cười, Thanh Vân chính là nốt cao trong cuộc sống tẻ nhạt của cô.
Đôi lúc ngẫm nghĩ, nếu không có Thanh Vân cuộc đời mình sẽ u buồn đến nhường nào?
Tầm Phương dỗ dành: "Ôi thương nè! Cục cưng không được giận nhé! Để ngày mai Phương qua mua kem cho cục cưng nhe."
Trong điện thoại phát ra tiếng cười khúc khích, Thanh Vân nói: "Vậy còn được." Dừng lại vài giây cô bạn à lên: "Tí nữa thì quên, cậu đang tìm việc đúng không? Một người bạn của mình có bà dì làm quản gia nói bà chủ đang tìm gia sư cho con gái, cô bé vừa lên lớp hai.
Vừa nghe mình đã nghĩ đến cậu đầu tiên."
"Cảm ơn nhé! Lần sau mình sẽ mời cậu một bữa."
"Haizz đừng khách sáo, có tin gì mới mình sẽ báo cậu ngay."
Tầm Phương dập máy đứng nhìn màn hình điện thoại rất lâu, đến khi nó tối đen mới lưu luyến bỏ vào túi áo.
Gia cảnh của Thanh Vân không khá giả hơn cô là bao, phải nuôi ông nội tám mươi tuổi, hiện tại đang giúp việc cho một gia đình nào đó.
Trong khi bản thân đang bấp bênh vẫn có thể lo lắng cho người khác, Tầm Phương không biết nên gọi Thanh Vân là lương thiện hay ngu ngốc đây.
Từ sau khi gia đình phá sản, những người bạn thân thiết trước kia đều đồng loạt quay lưng với cô, kể từ đó Tầm Phương cũng chẳng thiết tha hai từ bạn bè.
Vậy nhưng, Đồng Song và Thanh Vân đã cho cô biết thế nào gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình.
Lòng tốt của hai người đó, Tầm Phương không biết lấy gì đền đáp?
Cô dừng trước căn nhà một tầng một trệt, căn nhà đã khá cũ, lớp sơn bong tróc một mảng lớn.
Lầu hai không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng nhạt từ lầu trệt chiếu sáng sân trước.
Tầm Phương mở cửa đi vào, ánh đèn vàng đậu trên vai cô làm bừng sáng gương mặt.
Cô cất giọng gọi:
"Mẹ ơi con về rồi!"
Không ai trả lời, Tầm Phương lại gọi:
"Mẹ! Nhân à, chị về rồi! Hoàng Nhân!"
Hoàng Nhân là em trai cùng mẹ khác cha của cô, cậu bé vừa tròn sáu tuổi.
Hoạt bát lanh lợi nên được lòng nhiều người quanh xóm, Tầm Phương không ghét cậu bé, trái lại cô dành rất nhiều tình thương lên đứa em trai nhỏ.
Nếu là ngày thường chỉ cần Tầm Phương vừa về đến cổng, cậu bé sẽ chạy ra mừng chị về.
Sự im lặng bất thường này khiến Tầm Phương lo lắng.
Ngay lúc cô sắp cất tiếng gọi lần thứ ba, ngoài sân xuất hiện người phụ nữ trung niên.
Tầm Phương nheo mắt nhìn, là dì Minh hàng xóm.
"Sao bây giờ con còn ở đây? Không vào bệnh viện à?"
"Bệnh viện sao ạ?"
Nhắc đến hai từ này, Tầm Phương bỗng rùng mình, cô nghe dì Minh nói tiếp.
"Không biết gây gổ với ai, mẹ con té gãy chân đang trong bệnh viện rồi.
Em trai con thì ngủ ở nhà dì."
Tầm Phương thở hắt ra, cô nói mấy câu với dì Minh, đại khái nhờ dì chăm sóc Hoàng Nhân, sau đó chạy nhanh đến bệnh viện.
...
Tại Hoa Tâm, nơi được gọi là bệnh viện