Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 10


trước sau


 
Chương 10: Cuối cùng cũng tìm được cô rồi
 
Người đàn ông nằm rạp dưới chân cô, mặt đập xuống hố cát dưới đất, nói năng lộn xộn hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng mới giải thích được rõ ràng âm mưu đằng sau vụ tai nạn xe cộ trước đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người này vốn là một người sửa máy tính, mở một cửa hàng nhỏ ngay tại góc đường nơi vụ tai nạn xe cộ xảy ra.
 
Đoạn đường đó hơi khuất, xung quanh toàn là mấy nhà kho chứa đồ nên bình thường chẳng có mấy ai qua lại. Lúc ấy khi nghe thấy tiếng động anh ta cũng không để ý lắm, một lát sau mới đi từ trong cửa hàng ra ngoài hút thuốc thì nhìn thấy tình trạng thảm khốc trên đường.
 
Chiếc xe tải nghiêng đầu đâm vào cột điện, một chiếc xe có rèm che khác bị lật thẳng xuống đất.
 
Con đường rải nhựa bị ánh mặt trời giữa trưa chiếu sáng. Anh ta nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ chấn động - một cô gái trông có vẻ mềm yếu liều mình mạo hiểm lôi người đàn ông bị kẹt dưới xe ra, kết quả là mình lại thay người đàn ông đó rơi vào tình trạng nguy hiểm.
 
Vào giây phút chứng kiến chiếc xe không chịu nổi gánh nặng mà đổ xuống, anh ta vô thức nhắm chặt mắt lại. Trong cơn gió mùa hạ nóng cháy, anh ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô gái nhỏ ấy.
 
Một lát sau anh ta mới mở choàng mắt ra, tim vẫn còn đập dồn dập.
 
Thứ mà anh ta nhìn thấy là máu tươi ghê người uốn lượn chảy ra từ dưới xe, nhuộm đỏ cả mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, khiến người thấy mà choáng váng.
 
Anh ta sợ đến mức run cầm cập, điếu thuốc cầm trong tay cứ vậy mà rơi thẳng xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh ta chỉ là một người bình thường, không hề vĩ đại chút nào, anh ta không làm được cái việc hy sinh bản thân để cứu người khác, thậm chí anh ta còn vì lo lắng chiếc xe kia sẽ nổ mạnh mà không dám lại gần giúp đỡ nữa kìa. Điều duy nhất mà anh ta làm được chỉ có bấm số 120 gọi cấp cứu.
 
Đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt mà cả người anh ta đều toát mồ hôi lạnh, mãi đến khi xe cứu thương xuất hiện mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lau bớt mồ hôi ướt đẫm trên mặt rồi lê đôi chân như nhũn ra quay về cửa hàng. Lúc cõi lòng anh ta vẫn tràn đầy sự sợ hãi thì có một người phụ nữ trẻ đến đây, vừa vào đã rút ngay một tấm chi phiếu ra rồi nói với anh ta rằng trong đó có một trăm vạn, có lấy được số tiền này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng của anh ta.
 
Đối với một người nghèo rớt như anh ta mà nói thì không thể nghi ngờ rằng một trăm vạn có sức hấp dẫn cực lớn.
 
Thế nên lúc đối phương yêu cầu anh ta hack camera giám sát hiện trường vụ tai nạn xe cộ và biến cô gái cứu người trong video thành mình, lương tâm anh ta cũng chỉ cắn rứt một chút rồi nhanh chóng vùi đầu vào làm việc.
 
Vả lại, anh ta cũng có một chút tay nghề nên trừ sửa máy tính ra thỉnh thoảng cũng nhận thêm các đơn hàng ngoài, ví dụ như tra trộm bản ghi chép lịch sử trò chuyện giúp người ta vân vân. Nhưng việc có yêu cầu cao như đổi khuôn mặt trên camera theo dõi này thì đây vẫn là lần đầu tiên anh ta làm.
 
Khát vọng với tiền tài khiến anh ta đột phá được giới hạn của bản thân, hoàn thành cuộc giao dịch này bằng một tốc độ cực nhanh.
 
Anh ta làm vừa nhanh vừa tốt nên chủ thuê rất hài lòng, lại bo thêm cho anh ta năm mươi vạn nữa rồi yêu cầu: "Anh hãy xóa sạch video giám sát ban đầu sau đó rời khỏi nơi này ngay bây giờ đi."
 
Cho dù người phụ nữ kia không nói thì chính anh ta cũng sợ mình rước họa vào thân nên đã nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Anh ta cầm tiền chuồn đi nơi khác, trong thời gian một năm nay lại dùng thủ đoạn và cơ hội để nhân đôi số tiền kia lên gấp mấy lần. Sau đó anh ta đi tới thành phố Nhạc, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống theo cách “tuổi già”. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ gặp được cô gái trong video theo dõi trước kia ngay chỗ này!
 
"Tôi, tôi, tôi... Tôi thật sự không hề cố ý! Tôi... Tôi nghèo quá, ông nội tôi bị bệnh nan y, tôi cần số tiền đó để chữa bệnh cho ông tôi. Còn bà nội tôi nữa, về già bà ấy bị ngớ ngẩn, ba tôi thì là người tàn tật, mẹ tôi... mẹ tôi lấy tất cả tài sản trong nhà chạy theo người đàn ông khác rồi! Tôi sống có dễ dàng gì đâu..." Người đàn ông bắt đầu há miệng nói bậy nói bạ nhằm tỏ vẻ khốn khổ để tìm kiếm sự đồng cảm.
 
Thu Danh Duy cười khẽ một tiếng, cái chân đang dẫm lên người anh ta lại dí mạnh hơn chút nữa: "Nói dối cũng phải có chút kỹ thuật chứ. Anh cho rằng người khác là đồ ngu hay đồ thiểu năng?"
 
"Hu hu hu! Đau! Đau quá cô ơi!" Người đàn ông kia lại thừa nhận thêm lần nữa: "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi được chưa?"
 
Thu Danh Duy: "Chưa được!"
 
Hiếm lắm có vụ bất ngờ tự dâng lên đến tận cửa, làm sao cô có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được? Trong khoảng thời gian này sở dĩ cô có thể tiêu nhiều tiền như vậy ở thành phố Nhạc hoàn toàn là nhờ vào chiếc ví căng phồng của nguyên thân trước đó. Tục ngữ có câu ăn cơm chúa, múa tối ngày, tiêu tiền của người ta không hề làm lòng cô băn khoăn chút nào.
 
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị mình dẫm dưới lòng bàn chân, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Anh còn giữ bản gốc của video giám sát nữa không?"
 
Tròng mắt của người đàn ông kia đảo vòng vo rồi đáp nhanh: "Không có! Tôi có đạo đức nghề nghiệp lắm nhé! Đã đồng ý với chủ thuê rằng sẽ xóa thì nhất định tôi phải xóa!"
 
Thu Danh Duy lại dẫm mạnh lên người anh ta hai lần nữa nhưng người đàn ông kia vẫn không chịu hé răng nửa lời. Thấy ép buộc không có tác dụng, cô tính đến việc dụ dỗ anh ta bằng lợi ích.
 
Thu Danh Duy ngồi xổm xuống rồi quơ quơ năm ngón tay trắng nõn trước mặt anh ta: "Con số này."
 
Người đàn ông nghi ngờ hỏi: "Cô có ý gì?"
 
"Năm nghìn vạn, tôi muốn bản gốc của video giám sát."
 
Năm nghìn vạn ư?!
 
Trong nháy mắt, đôi mắt của người đàn ông kia trợn ngược lên.
 
Không phải năm vạn, năm mươi vạn hay năm trăm vạn mà là năm nghìn vạn! Con mẹ nó chứ năm nghìn vạn đấy!

 
Người đàn ông nhanh nhẹn đứng phắt dậy từ trong hố cát, khép hai chân lại quỳ thẳng xuống đất, bày ra điệu bộ khôn khéo, trên mặt lại nở một nụ cười nịnh nọt, cung kính hô lên một tiếng: "Ba à."
 
"Khi nào thì ngài cần cái video giám sát kia?" Trông anh ta có vẻ sốt sắng hơn trước kia rất nhiều: "Trước kia tôi cũng chỉ chuẩn bị thêm một bản để đề phòng có chuyện

gì xảy ra thôi, không ngờ rằng còn có thể giúp đỡ được ngài. Đây thật sự là niềm vinh hạnh cho tôi!"
 
Trời ơi coi kìa! Kịch hát Tứ Xuyên cũng không lật mặt nhanh bằng anh ta.
 
Thu Danh Duy hừ một tiếng rồi lấy chi phiếu ra, viết ngoáy một chuỗi số dài rồi chỉ vào một góc cho anh ta xem: "Được rồi, đừng nói mấy lời vớ vẩn nữa. Bây giờ tôi đang ở phòng 3099 khách sạn Nhạc Tân. Bao giờ anh lấy được video giám sát thì số tiền này sẽ là của anh."
 
Đôi mắt người đàn ông kia nhìn lom lom về phía trước, chỉ ước được cướp luôn tấm chi phiếu kia ngay lập tức.
 
Thu Danh Duy chán ghét lùi về phía sau một bước rồi lạnh lùng thờ ơ cất tấm chi phiếu vào lại ví mình: "Sao anh còn chưa đi đi?"
 
Số tiền bất chính từ trên trời rơi xuống này khiến người đàn ông như mở cờ trong bụng. Anh ta muốn đi lấy video giám sát ngay, không thể chờ thêm một giây nào nữa, bèn vừa chạy vừa quay đầu lại hét lên: "Là phòng 3099 phải không? Cô chờ tôi! Tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ!"
 
...
 
Nửa tiếng sau.
 
Thu Danh Duy tắm rửa sơ qua một cái rồi ra ban công ngồi vừa ăn hoa quả vừa chờ người tới. Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô dùng khăn lau tay rồi đứng dậy đi mở cửa.
 
"Mấy cái người thấy tiền là sáng mắt làm việc nhanh thật đấy!"
 
Cô lẩm bẩm rồi nhìn ra phía sau cánh cửa, lúc này mới phát hiện ra người tới không phải người đàn ông mang lại sự bất ngờ kia mà là người tình cờ gặp hai lần bị cô đập một trăm vạn rồi quên mất.
 
"Sao lại là cậu?"
 
"Đã lâu không gặp." Dưới chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt hoa đào kia sáng ngời đầy vẻ mừng rỡ, vẻ đẹp trong vắt như mặt biển dưới ánh chiều tà, đôi môi mỏng nhưng không hề bạc tình cong lên, anh nói khẽ: "Cuối cùng cũng tìm được cô rồi."
 
Sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt anh, hoàn toàn không giống như đang nói dối.
 
Thu Danh Duy cũng nở một nụ cười nhẹ: "Cậu tìm tôi làm gì? Việc chấm dứt hợp đồng thế nào rồi?"
 
"Vụ kiện diễn ra rất thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chậm nhất là vào tháng sau tôi có thể chấm dứt toàn bộ hợp đồng với Nhạc Ngu rồi. Hơn nữa số tiền vi phạm hợp đồng trên trời kia cũng sẽ được ép xuống, nhiều nhất chỉ cần bồi thường ba nghìn vạn mà thôi."
 
Thu Danh Duy gật đầu: "Thế thì tốt."
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự biết ơn: "Tất cả những chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ có cô..."
 
"Tôi á?" Thu Danh Duy không cho là vậy: "Người đứng lên phản kháng là cậu, người đi kiện cho cậu là luật sư, chẳng qua tôi chỉ tiện tay giúp một chút mà thôi. Hơn nữa bây giờ xem ra cho dù không có số tiền kia thì cậu cũng có thể giải quyết được chuyện này."
 
Thế nên trong trận chiến đấu này, điểm cống hiến của cô bằng 0.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể nói như vậy được." Bạc Nguyên Triệt đè vành mũ xuống thấp hơn: "Nếu không gặp được cô thì không biết buổi tối ngày hôm đó sẽ phát sinh chuyện gì không thể cứu vãn đâu. Mặc dù không cần đến số tiền kia nhưng đối với tôi lúc đó mà nói thì nó chính là cọng rơm cứu mạng đấy. Nếu không tôi cũng sẽ không có đủ tự tin để đấu tranh với công ty."
 
Thu Danh Duy nghĩ rằng nguyên thân không tiêu xài hoang phí để lại nhiều tiền như vậy cũng chỉ làm cho tên đàn ông cặn bã Lục Cảnh Thâm kia được của hời! Không ngờ chỉ tiện tay giúp đỡ lại được người khác coi thành một ân huệ lớn như vậy.
 
Cô cảm thấy xấu hổ nên ho nhẹ một tiếng rồi cắt ngang lời anh ta: "Được rồi, đừng có nói quá lên vậy nữa."
 
Thế là Bạc Nguyên Triệt không nói mấy lời sáo rỗng nữa mà tiến lại gần bàn bạc với cô: "Mọi người vẫn luôn nói muốn mời cô ăn một bữa cơm để cảm ơn. Bao giờ thì cô rảnh?"
 
"Mọi người ư?" Thu Danh Duy bắt được một từ kỳ quái.
 
Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Lần này không chỉ đơn giản là một mình tôi hủy hợp đồng mà tôi còn dẫn theo một số người bạn đồng niên và đàn em cũng bị Minh Toa Toa quấy rầy đi cùng nữa. Mọi người định tự thành lập phòng làm việc riêng để khỏi bị hạn chế."
 
"Như vậy cũng được."
 
Thấy cô lộ ra biểu cảm vui mừng, nụ cười bên khóe môi Bạc Nguyên Triệt lại càng rạng rỡ hơn: "Mặc dù cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói. Có thể có được kết quả tốt ngoài ý muốn như vậy tất cả đều may mắn có cô giúp đỡ."
 
Thu Danh Duy hiểu được: "Thế nên vì chuyện này mà cậu cứ luôn tìm tôi đấy à?"
 
Nói đến đây, Bạc Nguyên Triệt không khỏi chán nản đỡ trán rồi nói bằng giọng  điệu buồn rầu: "Ừm, tại tôi... Mặc dù lần đầu gặp tôi không hỏi WeChat của cô nhưng cũng nên tìm hiểu một chút. Kết quả là ngay cả tên cô tôi cũng quên không hỏi luôn..."
 
Nếu không phải vừa rồi đi ngang qua bên này, lại vừa thoáng thấy bóng dáng cô đi vào khách sạn Nhạc Tân thì cũng chẳng biết đến bao giờ anh mới có thể tìm được cô.
 
Trong lời nói của anh chứa đựng sự hờn giận rất rõ ràng, còn kèm theo với biểu cảm rầu rĩ không vui kia khiến anh trông như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi vậy. Người khác nhìn vào cảm thấy anh rất đáng yêu.
 
Thu Danh Duy bật cười: "Muốn báo ân như vậy thì để tôi đây tác thành cho cậu."
 
Đôi mắt anh sáng bừng lên.
 
Cô nhịn không được nữa mà xấu xa nói: "Bây giờ đi vào tắm rửa sạch sẽ cho tôi."
 
Cô đang muốn xem xem anh sẽ có phản ứng gì thì lại bị tiếng bước chân vội vàng và tiếng la hét kích động từ hành lang truyền tới cắt ngang: "Này này này! Ba à, ngài chờ chút đã nhá! Chúng ta nói chuyện chính trước đã rồi ngài lại từ từ hưởng thụ sau được không?"
 
Là người đàn ông mang lại sự bất ngờ kia cầm video giám sát tới. Anh ta chạy tới cạnh cửa rồi há miệng thở dốc, còn tiện thể liếc sang Bạc Nguyên Triệt một cái, chưa thấy rõ người ta là ai mà đã dẻo mép nịnh nọt: "Ba à, ánh mắt của ngài chuẩn quá, anh trai bao này đẹp trai quá chừng! Ngài đúng là biết chọn!"
 
Tự dưng bị nói câu này, khuôn mặt của Bạc Nguyên Triệt ngay lập tức trở nên u ám.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện