Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 18


trước sau


 
Chương 18: Tung tích của Niệm Niệm cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện được biết
 
Ghi chép từ sáng đến trưa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi chiều, đồng bọn bị bắt ở thành phố Nhạc cũng được đưa đến đây.
 
Trước những bằng chứng vô cùng xác thực đấy, bất kỳ lời ngụy biện nào chẳng qua cũng chỉ là giãy giụa trước lúc sắp chết mà thôi.
 
Vào khoảnh khắc khi mọi chuyện lắng xuống, Nghê San ôm chiếc váy cưới trắng tinh không ngừng khóc nấc, nhưng cô ta không ăn năn vì những việc sai trái mình đã làm mà chỉ ảo não vì mọi chuyện đã bại lộ, giấc mộng trở thành bà Lục của cô ta đã hoàn toàn tan biến.
 
Lục Cảnh Thâm đang đứng trên hành lang tấp nập người qua lại, trên môi ngậm điếu thuốc lá, tiếc là tay anh ta run đến mức bật lửa cũng không thể châm nổi lửa.
 
Anh ta chửi một câu thô tục, tức giận đập chiếc bật lửa xuống đất, sau đó nắm tóc mình từ từ dựa vào tường ngồi xổm xuống.
 
Tức giận, hối hận, tự trách, đủ loại cảm xúc va chạm trong trái tim anh ta, hỗn loạn đến mức sắp bùng nổ.
 
Hóa ra một năm nay tất cả tình cảm của anh ta đều trao cho kẻ dối trá đầy mưu mô, còn vị ân nhân cứu mạng chân chính lại bị anh ta làm tổn thương hết lần này đến lần khác, cuối cùng tự tay đẩy cô ấy ra xa.
 
"Thu Niệm..." Anh ta nhắm mắt lại, khẽ khàng nỉ non cái tên này, âm cuối quẩn quanh nơi chót lưỡi, khóe mắt đỏ hoe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta nên tin tưởng cô ấy...
 
Anh ta nên tin tưởng vào trực giác của chính mình...
 
Cô gái bước vào trái tim anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sao có thể nói dối...
 
Lúc này, một đôi giày da trắng không tì vết dừng ở trước mặt anh ta.
 
Cố Trì từ trên cao nhìn xuống anh ta, vẻ mặt tràn đầy châm chọc: "Tổng giám đốc Lục, anh có vừa lòng với phần quà mừng này không?"
 
Lục Cảnh Thâm mở mắt ra, chán nản nhìn chằm chằm vào mặt đất lạnh lẽo mà không nói gì.
 
Sự việc đến nước này, tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão.
 
Là do anh ta không điều tra rõ ràng, là do anh ta dễ dàng bị lừa, là do anh ta lựa chọn không tin tưởng Thu Niệm. Tất cả là lỗi của anh ta...
 
Thấy anh ta không hề có phản ứng, Cố Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng, không định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây với anh ta nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Tôi đã thay Niệm Niệm đưa đồ đến rồi, phải vội trở về ở bên cô ấy đây, xin phép đi trước."
 
Những lời này khiến Lục Cảnh Thâm chấn động, ngay lập tức ngăn anh ấy lại: "Anh đã tìm được Thu Niệm rồi ư?"
 
Cố Trì không hề phủ nhận: "Đúng vậy. Tôi tìm được cô ấy rồi."
 
Đôi mắt khô khốc như giếng cạn bỗng nhiên sáng lên, Lục Cảnh Thâm đứng dậy, loạng choạng xiêu vẹo đi về phía anh ấy, vội vàng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
 
Đương nhiên Cố Trì không thể nói cho anh ta biết, bèn nhắc nhở anh ta: "Hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy không còn liên quan gì đến anh nữa."
 
"Không tính! Tất cả những thứ này đều không tính!" Lục Cảnh Thâm tức giận khẽ gầm lên: "Đều tại Nghê San động tay động chân với camera giám sát nên mới như vậy! Nếu không chúng tôi sẽ không đi đến bước đường này đâu!"
 
“Vậy anh có vô tội không?" Những lời này khiến Cố Trì không kìm nén được nữa, vươn tay nắm lấy cổ áo Lục Cảnh Thâm, lớn tiếng hỏi: "Trong một khoảng thời gian dài như vậy, anh có bao giờ quan tâm đến cô ấy không? Có bao giờ cho cô ấy vẻ mặt hòa nhã chưa? Anh có coi cô ấy là vợ của mình không? Anh đã bao giờ dành cho cô ấy sự tôn trọng cơ bản nhất chưa?!"
 
Nghĩ đến tất cả những tủi thân mà Thu Niệm đã phải chịu đựng, anh ấy ước gì mình có thể nghiền nát người đàn ông trước mặt mình ra thành tro!
 
"Lục Cảnh Thâm, anh quá tự phụ, cho dù không có người khác gây khó dễ anh cũng sẽ làm tổn thương cô ấy.” Nói xong câu đó, Cố Trì chán ghét đẩy anh ta ra, lạnh giọng tuyên bố: "Tung tích của Niệm Niệm cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện được biết."
 
Thời tiết tháng bảy nóng hơn nhiều so với thời gian trước.
 
Cây cối xanh tốt chen chúc trên núi, gió thổi ve kêu râm ran.
 
Một nhà kho cũ dưới chân núi được cải tạo thành một thành ga ra, Thu Danh Duy đang nằm dưới đáy xe lắp ráp các linh kiện. Trên đôi má nhẵn nhụi có hai vết dầu máy, nhưng vẻ xinh đẹp của cô lại không giảm đi chút nào.
 
Có tiếng bước chân từ xa đến gần.
 
Thu Danh Duy trượt ra khỏi xe, thấy rõ người đến là Bạc Nguyên Triệt bèn yên tâm trượt về.
 
“Chuyện sửa xe thế nào rồi?" Bạc Nguyên Triệt đặt túi nước đá lên bàn, rồi sau đó ngồi xổm xuống cạnh xe, cúi đầu nói chuyện với cô.
 
Thu Danh Duy vừa vặn chặt các linh kiện, vừa nói: "Gần xong rồi, nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ ổn thôi." Khóe mắt liếc thấy nụ cười của anh bèn hỏi: "Có chuyện gì mà lại vui như thế?"
 
"Rõ ràng lắm hả?"
 
Cô đưa tay quẹt một ít dầu máy lên má anh, cười khúc khích nói: "Khóe miệng suýt nữa nhếch đến mang tai luôn rồi! Còn muốn rõ ràng hơn thế nào nữa?"
 
Trên mặt dính dính thứ gì đó khiến Bạc Nguyên Triệt vô thức muốn lau đi, kết quả càng lau thì càng nhây ra, khi Thu Danh Duy nhìn lại lần nữa thì đã thảm đến mức không còn thảm hơn được nữa rồi.
 
"Tôi nói nè, có phải cậu vui đến mức mất trí luôn rồi không? Có người nào lau như cậu không chứ?" Dù sao cũng là trò đùa dai của cô, Thu Danh Duy rất có trách nhiệm chui ra khỏi xe, đi đến bồn rửa tay lấy một cái khăn mặt mới, thấm ướt nước sau đó vẫy tay với Bạc Nguyên Triệt: “Còn ngây ra đó làm gì vậy? Lại đây nào."
 
"Ừm." Bạc Nguyên Triệt nghe lời đi qua, vừa mới dừng lại, trên gương mặt đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
 
Người phụ nữ trước mặt đang cầm khăn mặt kiễng chân nhẹ nhàng lau mặt cho anh, hơi thở ấm áp phả vào cằm anh, lúc thì nặng nề lúc thì nhẹ nhàng, khiến trái tim vốn đang yên bình của anh bất giác đập thình thịch.
 
Anh mím môi, hơi không tự nhiên nhìn lảng sang nơi khác: “Để tôi tự làm."
 
Thu Danh Duy sảng khoái đưa khăn mặt cho anh, chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh: "Nơi này tương đối sơ sài, cậu chỉ có thể soi kính chiếu hậu thôi."
 
Nhìn chiếc khăn mặt trong tay, Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng chẳng hiểu sao có hơi tiếc nuối, nhưng ý nghĩ mâu thuẫn đó đã bị anh gạt bỏ đi rất nhanh, bởi vì hôm nay anh tới là muốn nói với cô một chuyện quan trọng.
 
"Tôi đã chính thức chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu rồi, địa điểm của phòng làm việc cũng đã được chọn xong xuôi."
 
Thu Danh Duy dừng chuyện đang làm lại, chân thành nói: "Vậy thì chúc mừng nhé."
 
Bạc Nguyên Triệt khẽ hắng giọng, đưa ra lời mời: "Sau này nếu có thời gian, cô có muốn đi xem thử thế nào không?"
 
“Cậu nói phòng làm việc à?"
 
"Ừ." Bạc Nguyên Triệt gật đầu: "Địa điểm ở gần biển, phong cảnh rất đẹp. Tôi nghĩ... có lẽ chị sẽ thích."
 
Vì sao cô phải thích phòng làm việc của anh chứ?
 
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Bạc Nguyên Triệt không khỏi giải thích thêm một câu: "Không phải nói một mình rất buồn chán sao? Nếu vị trí phòng làm việc không vừa ý chị, liệu chị có chịu đến không?"
 
Thu Danh Duy: "..."
 
Chuyện này quả thật là nghĩ nhiều rồi.
 

 
Hơn nửa tiếng sau, Bạc Nguyên Triệt thắng xe trước cửa phòng làm việc.
 
“Chính là ở đây.”
 
Ngồi trên ghế phó lái, Thu Danh Duy đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
 
Đó là một căn biệt thự ba tầng hướng biển, trước cửa là bờ cát và bãi biển, chung quanh không có những hộ gia đình nào khác nên vô cùng yên bình.

 
"Thực sự không tồi." Cô nói xong đẩy cửa xuống xe: "Rất hợp ý tôi."
 
Hai người đang chuẩn bị đi vào, lúc này có một vị khách không mời mà tới…
 
"Bạc Nguyên Triệt! Anh từ chối tôi là vì người phụ nữ này sao?!"
 
Một chiếc xe ô tô mui trần đậu dưới bóng cây cách đó không xa, hình như đặc biệt tới đây nằm vùng, có rất nhiều chai nước suối rỗng bị vứt trên bãi cỏ bên cạnh xe. Chủ xe mặc một chiếc váy cúp ngực siêu ngắn màu đỏ rực, trên chiếc mũ che nắng có một chùm lông nhân tạo lớn trông chẳng khác nào một con chim hồng hạc.
 
Vừa nghe thấy giọng nói này, Bạc Nguyên Triệt đã nhận ra người đến là Minh Toa Toa, kẻ đã dùng mọi cách để quấy rối anh! Sắc mặt anh thay đổi, theo bản năng chặn Thu Danh Duy lại phía sau lưng mình, trầm giọng hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
 
Hành động bao che khiến Minh Toa Toa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những bức ảnh chụp lén mà các tay săn ảnh đã bán cho cô ta với giá cao, Bạc Nguyên Triệt đã ra vào khách sạn của người phụ nữ này không chỉ một lần hai lần.
 
Người mà cô ta dồn hết tâm tư cũng chẳng thể chạm vào, lại bị một người phụ nữ khác nếm thử! Nên cô ta ngay lập tức nổi cơn tam bành, vừa mở miệng ra đã buông lời sỉ nhục: "Năm lần bảy lượt từ chối tôi nên cứ tưởng anh thuần khiết thanh cao lắm cơ! Lòng vòng lâu như thế cuối cùng không phải cũng muốn bán à! Nói đi, người phụ nữ này ra giá bao nhiêu? Tôi trả gấp ba lần tiền!”
 
Vừa dứt lời, một chai nước suối đập thẳng vào đầu cô ta, khiến chiếc mũ chống nắng bằng lông chim của cô ta rơi xuống đất.
 
Minh Toa Toa hoảng sợ, hú vía một phen, lập tức hướng về phía kẻ đầu sỏ tức giận mắng mỏ: "Cô là cái thá gì mà lại dám đánh bà đây hả?"
 
Thu Danh Duy vô tội xòe tay: "Tôi cảm thấy miệng cô thối quá, nên tôi có nhã ý đưa cho cô một chai nước để súc miệng, tránh làm ô nhiễm không khí ở đây."
 
Nghe được trong lời nói của cô có ý châm chọc, Minh Toa Toa tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, cô ta không nói nhảm nữa, lấy trong túi xách ra một xấp ảnh chụp, ném thẳng vào mặt Bạc Nguyên Triệt: "Tôi có thể cho anh tài nguyên tốt nhất trong làng giải trí này, còn cô ta thì sao? Cô ta có thể làm gì cho anh khi chuyện như thế này xảy ra?"
 
Những bức ảnh rào rạt rơi đầy xuống đất.
 
Bạc

Nguyên Triệt cúi đầu nhìn, trái tim anh chùng xuống ngay lập tức.
 
Đây đều là những bức ảnh chụp lén anh đi tìm Thu Danh Duy, mỗi bức ảnh đều được chụp rất khéo léo, khiến người ta tưởng tượng xa xôi, chỉ cần tìm một blogger không mấy tiếng tăm cũng có thể khiến chuyện này trở nên ầm ĩ.
 
Ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Thu Danh Duy, thì chỉ dựa vào những bức ảnh này và những blogger vô đạo đức nói bừa bậy bạ cũng có thể khiến anh thân bại danh liệt.
 
Sắc mặt anh lạnh lùng hỏi Minh Toa Toa: "Cô thuê người chụp ảnh tôi?"
 
Minh Toa Toa hừ một tiếng: "Tôi còn rất nhiều thủ đoạn để trị anh! Những bức ảnh này là bị tay săn ảnh đưa đến cửa nhà tôi, tôi bỏ ra mười triệu nhân dân tệ để mua đấy! Nếu không thì đã sớm bị tuồn hết lên mạng rồi, anh còn có thể ở đây sống phóng đãng với kim chủ của anh sao?"
 
Bạc Nguyên Triệt quát to: "Minh Toa Toa! Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ một chút!"
 
Nói anh thì không sao, nhưng nói Thu Danh Duy thì không được.
 
"Bảo vệ chủ như vậy, thật ra muốn cô ta giúp anh dọn dẹp chuyện này nhỉ!" Minh Toa Toa giở giọng khinh thường: "Nếu không thì chỉ có thể nói mắt anh mù, bỏ mặc không đi theo tôi nhưng lại đi theo một kẻ vô dụng như vậy."
 
Thu Danh Duy đang định làm rõ mối quan hệ và giải quyết mọi chuyện. Ai dè cô còn chưa mở miệng, bỗng nhiên đã bị Bạc Nguyên Triệt ôm lấy eo, tay người đàn ông đang đặt trên người cô có hơi cứng ngắc, nhưng biểu cảm trên mặt lại giống như thật.
 
"Tôi thích cô ấy, không được à?"
 
Biết anh đang diễn kịch, Thu Danh Duy rất phối hợp nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, giả vờ ngọt ngào: "Đúng vậy, Nguyên Triệt thích tôi như vậy đấy. Cô không thể so được với tôi đâu, cho dù cô có sử dụng những thủ đoạn vượt quá giới hạn này thì cậu ấy cũng không thích cô đâu nhé."
 
Minh Toa Toa tâm tính cao ngạo, bởi vì có thân phận là thiên kim chủ tịch Nhạc Ngu nên từ bé đã được nâng lên mây, điều không thể chịu đựng được nhất là bị thua kém khi so với người khác!
 
Chuyện đi đến bước này đã không còn liên quan đến chuyện giành được đàn ông hay không nữa, mà là vấn đề về tôn nghiêm và thể diện của cô cả Minh!
 
Cô ta chỉ vào mũi Thu Danh Duy, tức giận bừng bừng hỏi: "Vô lý! Rốt cuộc tôi có điểm nào thua kém cô?"
 
Thu Danh Duy: "Cô cảm thấy cô hơn tôi ở điểm nào?"
 
Ánh mắt của Minh Toa Toa nán lại nơi gương mặt xinh đẹp đó một lúc lâu, đáng tiếc là dù nhìn thế nào cũng không tìm được một dấu vết nhỏ đã từng động đến dao kéo, xem ra là một người đẹp tự nhiên trăm phần trăm.
 
Mặc dù cô ta là một người đẹp, nhưng tất cả những cái này đều là kết quả sau khi đã đụng chạm dao kéo, mặc dù hàng năm cô ta như ném tiền vào hố sâu không đáy thì kết quả chỉnh sửa vẫn không bằng Thu Danh Duy.
 
Xét về sắc đẹp, cô ta không hề có phần thắng, xét về tiền bạc, đối phương có thể khiến Bạc Nguyên Triệt có gan phá vỡ mối quan hệ với Nhạc Ngu, chắc chắn phải có nguồn tài chính hùng hậu.
 
Vậy thì...
 
Hơn cái gì?
 
Sau khi suy nghĩ một lúc, Minh Toa Toa cướp lời nói trước: "Làm sao cô có thể chứng minh cô tốt hơn tôi? Thế này vậy, tôi đề ra ba hạng mục thi đấu, ai thắng thì Bạc Nguyên Triệt thuộc về người ấy! Người thua phải quỳ xuống dập đầu gọi đối phương là ba!"
 
Ở đâu ra một học sinh tiểu học trẻ trâu như thế vậy? Thu Danh Duy mất hứng: "Tiền đặt cược của cô vô nghĩa quá."
 
Thấy cô không chịu nhận lời, Minh Toa Toa nóng nảy: "Vậy cô muốn thế nào?"
 
"Không muốn thế nào cả." Thu Danh Duy nói: "Ra giá đi, tôi sẽ mua những bức ảnh chụp lén này."
 
Minh Toa Toa tức giận nở nụ cười, cô ta thiếu những đồng tiền rách đó sao?
 
"Như này đi." Cô ta sửa lời: "Nếu cô thắng, tôi sẽ cho cô những bức ảnh chụp lén này, nếu cô thua phải quỳ xuống dập đầu gọi tôi là ba, hơn nữa mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Bạc Nguyên Triệt nữa."
 
Thu Danh Duy: "Ngoài việc bắt người ta quỳ xuống và dập đầu gọi ba ra, cô có thể nghĩ ra loại đặt cược nào có hàm lượng kỹ thuật hơn xíu không?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Toa Toa bị khiêu khích bèn tàn nhẫn nói: "Tôi sợ cô thua không ngóc đầu lên nổi đấy! Nếu như cô thật sự có bản lĩnh, như vậy chúng ta chơi một trận thật kích thích đi, kẻ thua mặc cho người thắng xử lý!"
 
"Không chơi." Thu Danh Duy vẫn câu nói đó: "Ra giá đi, tôi mua ảnh chụp."
 
Chủ đề này lại quay về điểm bắt đầu, Minh Toa Toa tức giận gào lên: "Không bán! Hoặc là so tài với tôi, hoặc là để cho Bạc Nguyên Triệt tắm rửa sạch sẽ rồi tự mình tới tìm tôi để lấy!"
 
"Thật sự không bán à?" Thu Danh Duy hỏi lại lần nữa.
 
Minh Toa Toa nghiến răng: "Không bán!"
 
Cô ta muốn nhìn xem, nắm trong tay những bức ảnh chụp lén này, bọn họ còn có thể không cúi đầu không?
 
Nhưng không ngờ Thu Danh Duy chỉ bình tĩnh ồ một tiếng, rồi nói một câu khiến cô ta suýt nữa đã hộc máu: "Không bán thì cô đến đây làm gì? Lãng phí thời gian."
 
Minh Toa Toa: "..."
 
Chẳng lẽ người này không biết gì về thế lực của thiên kim Minh Thị sao?
 
Cô ta đặt mối liên hệ lợi hại ra trước mặt, có ý đe dọa cô: "Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi công bố những bức ảnh này không?"
 
Thu Danh Duy thậm chí còn không thèm hỏi.
 
Minh Toa Toa đành phải nói tiếp: "Anh ta sẽ thân bại danh liệt, hoàn toàn bị đuổi khỏi giới giải trí! Sự nghiệp ngôi sao của đời này đều sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!"
 
Ban đầu Bạc Nguyên Triệt từ chối Minh Toa Toa thì đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, vì vậy lời đe dọa ấy hoàn toàn không có tác dụng gì với anh. Lo lắng Thu Danh Duy sẽ vì anh mà đồng ý yêu cầu hoang đường của Minh Toa Toa, nên anh đã chặn miệng Minh Toa Toa lại trước: "Không sao cả, nếu cô muốn công khai những bức ảnh thì cô có thể công khai, tôi sớm đã chán ngấy giới giải trí này rồi, vừa hay có thể nhân cơ hội này giải nghệ về hưu luôn."
 
Nghe vậy, Thu Danh Duy phụ họa thêm một câu: "Tôi giàu như vậy, còn sợ không nuôi nổi cậu ấy sao?"
 
Minh Toa Toa vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, giờ như chết lặng.
 
Như thế khác với những gì cô ta tưởng tượng! Tại sao hai người này không chơi bài theo lẽ thường thế???
 
Không để ý đến Minh Toa Toa nữa, hai người bước vào phòng làm việc.
 
Nhưng dù sao vẫn là một chuyện phiền lòng, đóng cửa lại, Bạc Nguyên Triệt trút bỏ dáng vẻ giả vờ bình tĩnh vừa rồi, vô cùng buồn bực vò đầu bức tóc, cau mày thật chặt: “Đúng thật là âm hồn bất tán mà!"
 
"Ai âm hồn bất tán?" Nghe thấy tiếng động, Tô Ngạn từ lầu hai đi xuống.
 
"Còn ai nữa?" Bạc Nguyên Triệt tức giận nói: "Minh Toa Toa đã mua ảnh chụp lén của tớ và Tiểu Duy từ các tay săn ảnh và đe dọa sẽ công bố nó."
 
Tô Ngạn xoay người đi vào phòng bếp cầm lấy một con dao, chuẩn bị xông ra ngoài chém người.
 
Quý Ninh ngăn cậu ta lại: "Vì loại người này mà ngồi tù thì có đáng không? Vẫn nên ngồi xuống tìm cách giải quyết đi."
 
"Giải quyết? Giải quyết thế nào? Không chém cô ta thì cô ta sẽ luôn quấy rầy như âm hồn bất tán thôi!" Tô Ngạn siết dao, sát khí đầy người.
 
Không khí chợt trở nên căng thẳng.
 
Mặc dù đã thành công chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu nhưng rắc rối Minh Toa Toa vẫn chưa được giải quyết, dù sao Minh Thị vẫn là ông trùm trong giới giải trí, nếu cô ta tiếp tục quậy phá thì có tránh cũng không khỏi.
 
Nhìn những gương mặt buồn bã trong phòng, Thu Danh Duy không suy nghĩ quá lâu, bèn mở miệng ôm đồm chuyện này: "Đừng lo, tôi sẽ tìm cách."
 
Vì đã nhận được quá nhiều ân tình từ cô, nên Bạc Nguyên Triệt không muốn tiếp tục kéo cô vào những chuyện rắc rối như thế này nữa, bèn nói: "Minh Toa Toa không phải người dễ đối phó, chuyện gì cô ta cũng làm được hết! Chị đã giúp tôi rất nhiều rồi nên đừng vì tôi mà dính vào vũng nước đục."
 
"Cậu gọi tôi một tiếng chị thì chính là người của tôi, tôi che chở cậu không phải là điều hiển nhiên à. Hơn nữa..." Thu Danh Duy cười bí hiểm khó lường: "Cậu nghĩ tôi là người dễ đối phó hả?"
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng vẫn từ chối lòng tốt của cô: "Tôi sẽ tự giải quyết."
 
Thu Danh Duy không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu liên hệ với thư ký Chu, người này chính là tâm phúc của người đứng đầu trước kia của Thu Thị, toàn tâm toàn ý làm việc cho nhà họ Thu, rất đáng tin cậy, thủ tục ly hôn lúc trước cô đã giao toàn quyền cho anh ta xử lý.
 
Lần này, đối phó với một mình Minh Toa Toa, chắc là không thành vấn đề.



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện