Chương 18: Tung tích của Niệm Niệm cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện được biết
Ghi chép từ sáng đến trưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi chiều, đồng bọn bị bắt ở thành phố Nhạc cũng được đưa đến đây.
Trước những bằng chứng vô cùng xác thực đấy, bất kỳ lời ngụy biện nào chẳng qua cũng chỉ là giãy giụa trước lúc sắp chết mà thôi.
Vào khoảnh khắc khi mọi chuyện lắng xuống, Nghê San ôm chiếc váy cưới trắng tinh không ngừng khóc nấc, nhưng cô ta không ăn năn vì những việc sai trái mình đã làm mà chỉ ảo não vì mọi chuyện đã bại lộ, giấc mộng trở thành bà Lục của cô ta đã hoàn toàn tan biến.
Lục Cảnh Thâm đang đứng trên hành lang tấp nập người qua lại, trên môi ngậm điếu thuốc lá, tiếc là tay anh ta run đến mức bật lửa cũng không thể châm nổi lửa.
Anh ta chửi một câu thô tục, tức giận đập chiếc bật lửa xuống đất, sau đó nắm tóc mình từ từ dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Tức giận, hối hận, tự trách, đủ loại cảm xúc va chạm trong trái tim anh ta, hỗn loạn đến mức sắp bùng nổ.
Hóa ra một năm nay tất cả tình cảm của anh ta đều trao cho kẻ dối trá đầy mưu mô, còn vị ân nhân cứu mạng chân chính lại bị anh ta làm tổn thương hết lần này đến lần khác, cuối cùng tự tay đẩy cô ấy ra xa.
"Thu Niệm..." Anh ta nhắm mắt lại, khẽ khàng nỉ non cái tên này, âm cuối quẩn quanh nơi chót lưỡi, khóe mắt đỏ hoe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nên tin tưởng cô ấy...
Anh ta nên tin tưởng vào trực giác của chính mình...
Cô gái bước vào trái tim anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sao có thể nói dối...
Lúc này, một đôi giày da trắng không tì vết dừng ở trước mặt anh ta.
Cố Trì từ trên cao nhìn xuống anh ta, vẻ mặt tràn đầy châm chọc: "Tổng giám đốc Lục, anh có vừa lòng với phần quà mừng này không?"
Lục Cảnh Thâm mở mắt ra, chán nản nhìn chằm chằm vào mặt đất lạnh lẽo mà không nói gì.
Sự việc đến nước này, tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão.
Là do anh ta không điều tra rõ ràng, là do anh ta dễ dàng bị lừa, là do anh ta lựa chọn không tin tưởng Thu Niệm. Tất cả là lỗi của anh ta...
Thấy anh ta không hề có phản ứng, Cố Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng, không định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây với anh ta nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đã thay Niệm Niệm đưa đồ đến rồi, phải vội trở về ở bên cô ấy đây, xin phép đi trước."
Những lời này khiến Lục Cảnh Thâm chấn động, ngay lập tức ngăn anh ấy lại: "Anh đã tìm được Thu Niệm rồi ư?"
Cố Trì không hề phủ nhận: "Đúng vậy. Tôi tìm được cô ấy rồi."
Đôi mắt khô khốc như giếng cạn bỗng nhiên sáng lên, Lục Cảnh Thâm đứng dậy, loạng choạng xiêu vẹo đi về phía anh ấy, vội vàng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Đương nhiên Cố Trì không thể nói cho anh ta biết, bèn nhắc nhở anh ta: "Hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy không còn liên quan gì đến anh nữa."
"Không tính! Tất cả những thứ này đều không tính!" Lục Cảnh Thâm tức giận khẽ gầm lên: "Đều tại Nghê San động tay động chân với camera giám sát nên mới như vậy! Nếu không chúng tôi sẽ không đi đến bước đường này đâu!"
“Vậy anh có vô tội không?" Những lời này khiến Cố Trì không kìm nén được nữa, vươn tay nắm lấy cổ áo Lục Cảnh Thâm, lớn tiếng hỏi: "Trong một khoảng thời gian dài như vậy, anh có bao giờ quan tâm đến cô ấy không? Có bao giờ cho cô ấy vẻ mặt hòa nhã chưa? Anh có coi cô ấy là vợ của mình không? Anh đã bao giờ dành cho cô ấy sự tôn trọng cơ bản nhất chưa?!"
Nghĩ đến tất cả những tủi thân mà Thu Niệm đã phải chịu đựng, anh ấy ước gì mình có thể nghiền nát người đàn ông trước mặt mình ra thành tro!
"Lục Cảnh Thâm, anh quá tự phụ, cho dù không có người khác gây khó dễ anh cũng sẽ làm tổn thương cô ấy.” Nói xong câu đó, Cố Trì chán ghét đẩy anh ta ra, lạnh giọng tuyên bố: "Tung tích của Niệm Niệm cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện được biết."
Thời tiết tháng bảy nóng hơn nhiều so với thời gian trước.
Cây cối xanh tốt chen chúc trên núi, gió thổi ve kêu râm ran.
Một nhà kho cũ dưới chân núi được cải tạo thành một thành ga ra, Thu Danh Duy đang nằm dưới đáy xe lắp ráp các linh kiện. Trên đôi má nhẵn nhụi có hai vết dầu máy, nhưng vẻ xinh đẹp của cô lại không giảm đi chút nào.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần.
Thu Danh Duy trượt ra khỏi xe, thấy rõ người đến là Bạc Nguyên Triệt bèn yên tâm trượt về.
“Chuyện sửa xe thế nào rồi?" Bạc Nguyên Triệt đặt túi nước đá lên bàn, rồi sau đó ngồi xổm xuống cạnh xe, cúi đầu nói chuyện với cô.
Thu Danh Duy vừa vặn chặt các linh kiện, vừa nói: "Gần xong rồi, nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ ổn thôi." Khóe mắt liếc thấy nụ cười của anh bèn hỏi: "Có chuyện gì mà lại vui như thế?"
"Rõ ràng lắm hả?"
Cô đưa tay quẹt một ít dầu máy lên má anh, cười khúc khích nói: "Khóe miệng suýt nữa nhếch đến mang tai luôn rồi! Còn muốn rõ ràng hơn thế nào nữa?"
Trên mặt dính dính thứ gì đó khiến Bạc Nguyên Triệt vô thức muốn lau đi, kết quả càng lau thì càng nhây ra, khi Thu Danh Duy nhìn lại lần nữa thì đã thảm đến mức không còn thảm hơn được nữa rồi.
"Tôi nói nè, có phải cậu vui đến mức mất trí luôn rồi không? Có người nào lau như cậu không chứ?" Dù sao cũng là trò đùa dai của cô, Thu Danh Duy rất có trách nhiệm chui ra khỏi xe, đi đến bồn rửa tay lấy một cái khăn mặt mới, thấm ướt nước sau đó vẫy tay với Bạc Nguyên Triệt: “Còn ngây ra đó làm gì vậy? Lại đây nào."
"Ừm." Bạc Nguyên Triệt nghe lời đi qua, vừa mới dừng lại, trên gương mặt đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Người phụ nữ trước mặt đang cầm khăn mặt kiễng chân nhẹ nhàng lau mặt cho anh, hơi thở ấm áp phả vào cằm anh, lúc thì nặng nề lúc thì nhẹ nhàng, khiến trái tim vốn đang yên bình của anh bất giác đập thình thịch.
Anh mím môi, hơi không tự nhiên nhìn lảng sang nơi khác: “Để tôi tự làm."
Thu Danh Duy sảng khoái đưa khăn mặt cho anh, chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh: "Nơi này tương đối sơ sài, cậu chỉ có thể soi kính chiếu hậu thôi."
Nhìn chiếc khăn mặt trong tay, Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng chẳng hiểu sao có hơi tiếc nuối, nhưng ý nghĩ mâu thuẫn đó đã bị anh gạt bỏ đi rất nhanh, bởi vì hôm nay anh tới là muốn nói với cô một chuyện quan trọng.
"Tôi đã chính thức chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu rồi, địa điểm của phòng làm việc cũng đã được chọn xong xuôi."
Thu Danh Duy dừng chuyện đang làm lại, chân thành nói: "Vậy thì chúc mừng nhé."
Bạc Nguyên Triệt khẽ hắng giọng, đưa ra lời mời: "Sau này nếu có thời gian, cô có muốn đi xem thử thế nào không?"
“Cậu nói phòng làm việc à?"
"Ừ." Bạc Nguyên Triệt gật đầu: "Địa điểm ở gần biển, phong cảnh rất đẹp. Tôi nghĩ... có lẽ chị sẽ thích."
Vì sao cô phải thích phòng làm việc của anh chứ?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Bạc Nguyên Triệt không khỏi giải thích thêm một câu: "Không phải nói một mình rất buồn chán sao? Nếu vị trí phòng làm việc không vừa ý chị, liệu chị có chịu đến không?"
Thu Danh Duy: "..."
Chuyện này quả thật là nghĩ nhiều rồi.
…
Hơn nửa tiếng sau, Bạc Nguyên Triệt thắng xe trước cửa phòng làm việc.
“Chính là ở đây.”
Ngồi trên ghế phó lái, Thu Danh Duy đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
Đó là một căn biệt thự ba tầng hướng biển, trước cửa là bờ cát và bãi biển, chung quanh không có những hộ gia đình nào khác nên vô cùng yên bình.
"Thực sự không tồi." Cô nói xong đẩy cửa xuống xe: "Rất hợp ý tôi."
Hai người đang chuẩn bị đi vào, lúc này có một vị khách không mời mà tới…
"Bạc Nguyên Triệt! Anh từ chối tôi là vì người phụ nữ này sao?!"
Một chiếc xe ô tô mui trần đậu dưới bóng cây cách đó không xa, hình như đặc biệt tới đây nằm vùng, có rất nhiều chai nước suối rỗng bị vứt trên bãi cỏ bên cạnh xe. Chủ xe mặc một chiếc váy cúp ngực siêu ngắn màu đỏ rực, trên chiếc mũ che nắng có một chùm lông nhân tạo lớn trông chẳng khác nào một con chim hồng hạc.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Bạc Nguyên Triệt đã nhận ra người đến là Minh Toa Toa, kẻ đã dùng mọi cách để quấy rối anh! Sắc mặt anh thay đổi, theo bản năng chặn Thu Danh Duy lại phía sau lưng mình, trầm giọng hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
Hành động bao che khiến Minh Toa Toa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những bức ảnh chụp lén mà các tay săn ảnh đã bán cho cô ta với giá cao, Bạc Nguyên Triệt đã ra vào khách sạn của người phụ nữ này không chỉ một lần hai lần.
Người mà cô ta dồn hết tâm tư cũng chẳng thể chạm vào, lại bị một người phụ nữ khác nếm thử! Nên cô ta ngay lập tức nổi cơn tam bành, vừa mở miệng ra đã buông lời sỉ nhục: "Năm lần bảy lượt từ chối tôi nên cứ tưởng anh thuần khiết thanh cao lắm cơ! Lòng vòng lâu như thế cuối cùng không phải cũng muốn bán à! Nói đi, người phụ nữ này ra giá bao nhiêu? Tôi trả gấp ba lần tiền!”
Vừa dứt lời, một chai nước suối đập thẳng vào đầu cô ta, khiến chiếc mũ chống nắng bằng lông chim của cô ta rơi xuống đất.
Minh Toa Toa hoảng sợ, hú vía một phen, lập tức hướng về phía kẻ đầu sỏ tức giận mắng mỏ: "Cô là cái thá gì mà lại dám đánh bà đây hả?"
Thu Danh Duy vô tội xòe tay: "Tôi cảm thấy miệng cô thối quá, nên tôi có nhã ý đưa cho cô một chai nước để súc miệng, tránh làm ô nhiễm không khí ở đây."
Nghe được trong lời nói của cô có ý châm chọc, Minh Toa Toa tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, cô ta không nói nhảm nữa, lấy trong túi xách ra một xấp ảnh chụp, ném thẳng vào mặt Bạc Nguyên Triệt: "Tôi có thể cho anh tài nguyên tốt nhất trong làng giải trí này, còn cô ta thì sao? Cô ta có thể làm gì cho anh khi chuyện như thế này xảy ra?"
Những bức ảnh rào rạt rơi đầy xuống đất.
Bạc