Chương 19: Em không phải Thu Niệm
Sau khi cô kết thúc cuộc gọi với thư ký Chu thì ngay lập tức nhận được điện thoại của Cố Trì, hẹn cô ngày mai gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ thôi cũng biết là anh ấy muốn báo cáo với cô về chuyện bên phía thành phố Bái, Thu Danh Duy đến cuộc hẹn đúng giờ, cô lại lần nữa được gặp anh chàng nam phụ si tình này trong quán cà phê của du thuyền trên biển.
Người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, vừa thấy cô đi tới, ngay lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt ôn hòa, giọng nói cũng ấm áp: "Niệm Niệm."
Thu Danh Duy có phần không chống đỡ nổi tình cảm mãnh liệt của anh ấy, vì vậy cô dời ánh mắt đi, khách sáo chào hỏi: "Chuyện kia chỉ cần gọi một cuộc điện thoại rồi nói cho em biết kết quả là được rồi, cần gì phải vất vả đi một chuyến như vậy?"
Cố Trì nhìn cô chăm chú: "Chuyện của Niệm Niệm, không hề vất vả."
Thu Danh Duy đành phải nói lời cảm ơn, giả vờ hồ đồ cúi đầu uống cà phê.
Cô nhìn chiếc ly trong tay, Cố Trì nhìn cô, sau khi im lặng một lúc mới kể cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ.
"Nghê San và người giả mạo trước đây bị giam trong trại tạm giam chờ xét xử, Lục Cảnh Thâm liên tục hỏi anh về tung tích của em, nhưng anh không nói cho anh ta biết. Niệm Niệm, những kẻ đã tổn thương em, anh sẽ khiến họ phải trả giá đắt."
Thu Danh Duy gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hãy để đám người Nghê San chịu sự trừng phạt của pháp luật, hãy để tội nghiệt và day dứt của Lục Cảnh Thâm cả đời không thể xóa bỏ, kết thúc như vậy, có thể được coi như câu trả lời tốt nhất dành cho nguyên thân này.
Còn anh nam phụ si tình Cố Trì này, đã đến lúc cho anh ấy một lời giải thích rồi…
“Còn nhớ trước khi anh quay về thành phố Bái, em đã nói gì với anh không?" Thu Danh Duy khuấy đá viên trong ly, giữa âm thanh lanh lảnh, cô nhẹ nhàng mở miệng nói.
Mỗi một chữ cô nói anh ấy đều nhớ rất rõ.
"Em nói, sau khi giúp em xong xuôi em sẽ nói cho anh biết một bí mật."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng." Thu Danh Duy dừng khuấy đá, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, đôi mắt cô nhìn về phía chân trời xa xăm: "Nói chính xác thì đó là một chân tướng."
Có lẽ bởi vì giọng điệu của cô khi nói ra những lời này quá nghiêm túc, Cố Trì vô cớ cảm thấy căng thẳng, rõ ràng cổ họng vừa mới được làm ẩm bằng nước nhưng giờ lại vô cùng khô khốc.
Anh ấy nhìn cô chăm chú và hỏi: "Chân tướng gì?"
Tiếng nhạc trong quán cà phê khe khẽ vang lên, là một bản tình ca lãng mạn nhẹ nhàng, chiếc nhẫn đính hôn mà Cố Trì giấu trong túi im ắng trở nên nóng bỏng hơn.
Anh ấy đã suy nghĩ cẩn thận trước khi trở về thành phố Nhạc khi làm xong mọi chuyện, dù Thu Niệm còn sống được bao nhiêu ngày nữa, anh ấy cũng muốn tranh giành một lần, vì tình cảm thầm lặng những năm này, cũng vì sự hối hận trước đây đã đồng ý hủy bỏ hôn ước với cô.
Đáng tiếc, lời kế tiếp mà Thu Danh Duy muốn nói đã thẳng tay dập tắt mọi ý tưởng của anh ấy: "Cố Trì, thật ra em không phải là Thu Niệm."
"Gì cơ?" Cố Trì khó hiểu khi nghe thấy lời này.
"Em nói.... Em không phải là Thu Niệm." Thu Danh Duy vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía anh ấy, trong đôi mắt ngay thẳng ấy không hề nhìn thấy dù chỉ một tia đùa cợt: "Em vốn là người đến từ một thế giới khác, sau khi chết không biết vì sao lại đến nơi này, trở thành Thu Niệm. Em biết nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, ngày thứ hai sau kỉ niệm ngày cưới của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm, bên trong thể xác của cô ấy đã thay đổi thành người khác rồi."
Cố Trì không tin, cũng không muốn tin.
Anh ấy nhìn cô lớn lên từng chút một, cho dù cô hóa thành tro bụi thì đôi mắt này cũng có thể nhận ra cô!
"Niệm Niệm, em nói như vậy là để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, hay là để khiến anh không thể ở bên em trong những ngày sau này?"
Phản ứng của Cố Trì nằm trong dự liệu của cô, Thu Danh Duy khẽ lắc đầu: "Cho dù em có là Thu Niệm thật, những ngày còn lại của cô ấy cũng sẽ không cho anh ở bên cạnh, em nghĩ anh nên biết điều này rõ hơn em."
Những lời gây tổn thương nhất thường là những lời chân thực nhất, chỉ có điều không chắc anh ấy dám nghe chúng.
Cố Trì cười khổ: "Niệm Niệm, em không buông bỏ được Lục Cảnh Thâm sao?"
Chàng trai ngốc, nữ chính nhất định là của nam chính, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng buông bỏ được Lục Cảnh Thâm, thậm chí cho dù bị anh ta hành hạ hàng ngàn lần, cô ấy vẫn không thể từ bỏ tình yêu dành cho anh ta.
Thu Danh Duy thở dài, nói với anh ấy sự thật tàn nhẫn nhất: "Thu Niệm chưa từng buông bỏ được Lục Cảnh Thâm."
"Anh ta phụ lòng em nhiều như vậy, tổn thương em sâu nặng đến vậy, vì sao em còn..." Cô Trì hơi không kìm chế được cảm xúc, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy đôi mắt Thu Danh Duy, ánh mắt không ngừng run rẩy theo cơ thể.
"Chuyện này thì anh phải hỏi tác giả rồi." Thu Danh Duy lại ném ra một tin tức nóng hổi: "Cố Trì, thế giới các anh đang sống là một cuốn tiểu thuyết mà em đã từng đọc, cho dù Lục Cảnh Thâm có làm Thu Niệm tổn thương sâu sắc đến mấy, nhưng vì họ là nam nữ chính, nên dù có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn là một cặp đôi không thể tách rời."
Nhìn thấy cảm xúc bị tổn thương trong mắt anh, Thu Danh Duy vỗ vỗ bả vai anh: "Em xin lỗi vì đã nói chân tướng cho anh biết."
Thật ra khi tìm thấy Thu Danh Duy ở thành phố Nhạc, Cố Trì đã lờ mờ nhận ra cô thay đổi quá nhiều, ngoại trừ gương mặt giống nhau như đúc thì không tìm được một dấu vết nào của Niệm Niệm trên người cô. Nhưng lúc ấy anh ấy đang đắm chìm trong niềm vui mất đi rồi có lại, nên anh ấy không hề truy cứu tỉ mỉ, chỉ cho rằng cô rốt cuộc cũng hiểu ra, không còn bám lấy Lục Cảnh Thâm nữa.
Anh ấy cứ ngỡ mình đang chờ đợi một cơ hội đã bỏ lỡ, kết quả người anh ấy chờ đợi đã sớm không còn nữa...
Cố Trì không thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn như vậy, anh ấy nhẫn nhịn hồi lâu, giọng khàn khàn hỏi: "Vậy Niệm Niệm thì sao? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Em cũng không biết." Thu Danh Duy lại nhìn về phía xa xăm: "Nhưng thực ra, cô ấy rời đi vào lúc này có lẽ là một sự giải thoát."
Cố Trì nghe không hiểu, nên Thu Danh Duy đã tiết lộ một số tình tiết trong cuốn sách. Cố Trì im lặng lắng nghe, sự tức giận và thù hận trong mắt anh ấy điên cuồng mọc lên như cỏ dại. Mặc dù đó là chuyện chưa xảy ra, nhưng trong lòng anh ấy rất rõ ràng, quả thật Niệm Niệm sẽ làm như vậy, vì Lục Cảnh Thâm mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, yêu một cách đau đớn nhưng không thể tự dứt ra.
"Sau đó em không đọc nữa, cốt truyện quá ác độc, em không thể tiếp nhận được." Thu Danh Duy nhìn Cố Trì, chân thành nói: "Nếu em là tác giả, nhất định em sẽ để anh và Thu Niệm ở bên nhau, Cố Trì, anh là một nhân vật rất tốt, độc giả ai cũng thích anh hết, đáng tiếc bọn em không phải là tác giả nên không thể làm chủ được."
Cô có thể bình tình nói ra gút mắt yêu hận của Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm, rồi lại thản nhiên bày tỏ hy vọng rằng anh ấy có thể trở thành người nhà của Thu Niệm, khiến anh ấy không thể nào tiếp tục lừa mình dối người rằng người trước mặt này chính là Niệm Niệm của anh ấy được nữa.
Anh ấy suy sụp ngồi ở đó, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ không thể soi rọi bóng tối dày đặc trong mắt anh ấy.
"Cảm ơn em đã nói với anh điều này." Một lúc lâu sau, anh ấy mới hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc và buồn bã, đôi mắt đỏ hoe nói với cô: "Em có vẻ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, Niệm Niệm lựa chọn giao phần đời còn lại cho em, có lẽ là đúng."
Thu Danh Duy cười ảm đạm, đưa tay phải về phía anh ấy: "Tên của em là Thu Danh Duy.”
Cố Trì lấy lại bình tình, nắm tay cô: "Cố Trì."
Thu Danh Duy nhìn thấy đôi mắt âm thầm chịu đựng của người đàn ông, cực kỳ không nỡ: "Thật xin lỗi vì đã dùng cách này để quen biết anh."
Sau khi Thu Danh Duy rời đi, Cố Trì vẫn lặng lẽ ngồi ở nơi đó.
Buổi chiều hôm ấy, nhiều người trong quán cà phê nhìn thấy một người đàn ông quý phái và lịch lãm ngồi một mình trước bàn, lặng lẽ khóc trước chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp lông nhung.
*
Trường bắn quốc tế thành phố Nhạc.
Hạ Minh đang cúi đầu chọn súng, gần đây e là ông già nôn nóng vội vàng giao vị trí đứng đầu cho anh ta nên đã ném không ít hạng mục cho anh ta xử lý, phiền không sao kể xiết, nên anh ta muốn tìm chút kích thích để giải tỏa áp lực.
Bình thường không có nhiều người đến đây, hôm nay trước