Chương 20: Vì sao không hôn tôi?
Kể từ ngày Minh Toa Toa cầm một xấp ảnh chụp tìm tới cửa, mắt phải của Bạc Nguyên Triệt vẫn luôn không ngừng giật giật đầy bất an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã nghĩ xong những kế sách đối phó, để ứng phó với nguy cơ do những bức ảnh chụp lén có thể bị công khai bất cứ lúc nào mang lại.
Chỉ là tính tới tính lui, vẫn không tính đến chuyện sẽ liên lụy đến Tiểu Duy.
Khi nhận được cuộc gọi, anh đang đợi phỏng vấn độc quyền trên đài truyền hình, khi nghe tin Tiểu Duy xảy ra chuyện, anh dứt khoát bỏ lại cả một đám người chạy nhanh qua đó.
Vì quá hiểu rõ sự trơ tráo của Minh Toa Toa nên trái tim luôn thấp thỏm trên suốt chặng đường, anh đạp chân ga hết cỡ, bất chấp nguy hiểm bị thu hồi bằng lái xe để lái xe hết tốc độ, sợ chậm một bước sẽ không kịp.
Khi xe dừng trước lối vào quán bar, tay anh đã tê rần.
Anh hùng hùng hổ hổ xông vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thu Danh Duy đang bị một nhóm người vây quanh, người đàn ông đối diện cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi huýt sáo nói: "Mười phút, ừm, coi như cũng đàn ông đấy."
Bạc Nguyên Triệt sải bước đi tới, nắm lấy tay Thu Danh Duy kéo về phía sau để bảo vệ, ánh mắt lướt qua Minh Toa Toa và Hạ Minh, trong mắt tràn đầy tức giận: "Nói nhảm ít thôi! Có chuyện gì thì cứ tìm tôi, kiếm chuyện với một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”
Hạ Minh đồng ý với câu này, yêu cầu người hầu rượu khui chai, chỉ vào đống rượu trên bàn và nói: "Không làm khó cô ấy nữa, hai chúng ta đấu rượu, thắng sẽ để anh dẫn đi, thua...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta mới nói được một nửa, Minh Toa Toa nhanh chóng xen vào: "Nếu thua thì lập tức cắt đứt với người phụ nữ này!”
Bạc Nguyên Triệt thình lình ngước mắt lên nhìn cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị anh nhìn bằng ánh mắt lộ vẻ chán ghét không thèm che giấu, Minh Toa Toa tức giận nói: "Sao nào? Không nỡ ư? Tôi có thể cho anh thứ mà cô ta cho! Tôi cũng có thể cho anh thứ mà cô ta không thể cho!"
Bạc Nguyên Triệt không thèm nói chuyện với cô ta, loại người cặn bã này chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, vì vậy anh lại chuyển hướng sang Hạ Minh: "Tôi nhất định phải mang người đi."
Hạ Minh vẫn mang dáng vẻ bất cần đời như cũ, nhếch môi cười, đẩy ly rượu qua: "Vậy đừng nói nhảm nữa, uống đi."
Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, đồng ý dứt khoát: "Được, chúng ta thi đấu, nhưng thua thì đừng có ăn quỵt."
Hạ Minh ngẩng đầu cười to: "Yên tâm, tôi không phải Minh Toa Toa."
Minh Toa Toa tức giận dậm chân: "Hạ Minh!"
Biết tính tình của Minh Toa Toa như thế mà còn giúp cô ta chống lưng, người này cũng cùng một giuộc thôi.
Bạc Nguyên Triệt không tin lời người này nói, nhưng tình huống hoang đường hiện giờ là do anh gây ra, Tiểu Duy bị vây ở đây, cho dù biết đó là một cái bẫy cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
Anh đưa tay đón rượu nhưng bị Thu Danh Duy giữ lại.
Nghĩ đến tửu lượng vô cùng thê thảm của anh, cô cau mày quay sang thương lượng với Hạ Minh: "Nếu cậu ấy đã ở dưới trướng tôi, vậy chi bằng rượu này tôi uống thay cậu ấy."
Hạ Minh nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức hiếm thấy, nhưng lại lắc đầu từ chối lời chủ động tham gia so tài của cô: "Anh không bắt nạt phụ nữ."
"Bắt nạt?" Thu Danh Duy cười khẽ: "Anh thực sự quá coi thường phụ nữ."
Hạ Minh dụi đầu thuốc lá sắp tàn vào trong gạt tàn, giọng điệu khinh thường nói: "Không phải anh coi thường phụ nữ, mà là các người không có vốn liếng để anh đánh giá cao."
Thu Danh Duy cười lạnh: "Sự kiêu ngạo của anh cũng khiến tôi coi thường đấy."
Hạ Minh không đồng ý: "Nếu em thực sự có bản lĩnh, em có thể dùng sức mạnh của mình để khiến anh đổi ý, nhưng hôm nay đối thủ của anh không phải là em, mà là cậu ta."
Thu Danh Duy còn muốn nói gì đó, nhưng Bạc Nguyên Triệt đã nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang phủ trên mu bàn tay anh của cô ra, quyết đánh đến cùng nói: "Yên tâm, cho dù tôi uống đến chết ở đây, tôi cũng sẽ mang chị rời đi."
Hạ Minh nghe xong những lời này không khỏi châm chọc: "Không cần phải nói nghiêm trọng như vậy, trước khi anh uống đến chết thì tôi đã quyết định thắng thua rồi.”
Có một tràng cười phá lên.
Gương mặt Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh: "Nếu có năng lực như vậy thì đừng ba hoa nữa, mau uống đi."
Hạ Minh khẽ hừ một tiếng, chậm rãi cầm lấy chai rượu: "Rốt cuộc ai mới là kẻ ba hoa thì sẽ biết nhanh thôi."
Anh ta ngửa đầu uống cạn, rượu mạnh như vậy nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không chớp mắt.
Minh Toa Toa liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt, cười thầm, Hạ Minh nổi tiếng có tửu lượng tốt, so sánh với anh ta quả thật là tự tìm ngược đãi cho mình!
Đặt bình rượu rỗng xuống, Hạ Minh hếch cằm với Bạc Nguyên Triệt: "Đến lượt anh đấy."
Bạc Nguyên Triệt hít sâu một hơi, cầm lấy chai rượu nhắm mắt uống cạn.
Anh chưa bao giờ uống loại rượu mạnh như vậy, nhấp ngụm đầu tiên đã bị sặc một cách không kịp phòng bị, nghiêng đầu ho dữ dội.
Người của Hạ Minh hả hê cười nhạo, nháo nhào chế giễu:
"Được không đấy? Đây mới là ngụm đầu tiên thôi!"
"Đã như vậy mà con ngông cuồng muốn thi thố với anh Minh của chúng tôi, đúng thật là không biết tự lượng sức mình!"
"Chậc! Nói người khác ba hoa, hình như người đó là chính bản thân mình mới phải?"
Giữa những tiếng mỉa mai, Thu Danh Duy đưa tay ra vỗ vỗ lưng Bạc Nguyên Triệt, ngước mắt lạnh lùng nhìn đám người kia: "Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, biết uống rượu không chứng tỏ họ có năng lực như thế nào, một người phải vô dụng đến mức nào mới có thể tự mãn về chuyện cỏn con này chứ?"
Lời này khiến một đám người tức