Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 20


trước sau


 
Chương 20: Vì sao không hôn tôi?
 
Kể từ ngày Minh Toa Toa cầm một xấp ảnh chụp tìm tới cửa, mắt phải của Bạc Nguyên Triệt vẫn luôn không ngừng giật giật đầy bất an.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã nghĩ xong những kế sách đối phó, để ứng phó với nguy cơ do những bức ảnh chụp lén có thể bị công khai bất cứ lúc nào mang lại.
 
Chỉ là tính tới tính lui, vẫn không tính đến chuyện sẽ liên lụy đến Tiểu Duy.
 
Khi nhận được cuộc gọi, anh đang đợi phỏng vấn độc quyền trên đài truyền hình, khi nghe tin Tiểu Duy xảy ra chuyện, anh dứt khoát bỏ lại cả một đám người chạy nhanh qua đó.
 
Vì quá hiểu rõ sự trơ tráo của Minh Toa Toa nên trái tim luôn thấp thỏm trên suốt chặng đường, anh đạp chân ga hết cỡ, bất chấp nguy hiểm bị thu hồi bằng lái xe để lái xe hết tốc độ, sợ chậm một bước sẽ không kịp.
 
Khi xe dừng trước lối vào quán bar, tay anh đã tê rần.
 
Anh hùng hùng hổ hổ xông vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thu Danh Duy đang bị một nhóm người vây quanh, người đàn ông đối diện cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi huýt sáo nói: "Mười phút, ừm, coi như cũng đàn ông đấy."
 
Bạc Nguyên Triệt sải bước đi tới, nắm lấy tay Thu Danh Duy kéo về phía sau để bảo vệ, ánh mắt lướt qua Minh Toa Toa và Hạ Minh, trong mắt tràn đầy tức giận: "Nói nhảm ít thôi! Có chuyện gì thì cứ tìm tôi, kiếm chuyện với một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”
 
Hạ Minh đồng ý với câu này, yêu cầu người hầu rượu khui chai, chỉ vào đống rượu trên bàn và nói: "Không làm khó cô ấy nữa, hai chúng ta đấu rượu, thắng sẽ để anh dẫn đi, thua...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta mới nói được một nửa, Minh Toa Toa nhanh chóng xen vào: "Nếu thua thì lập tức cắt đứt với người phụ nữ này!”
 
Bạc Nguyên Triệt thình lình ngước mắt lên nhìn cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bị anh nhìn bằng ánh mắt lộ vẻ chán ghét không thèm che giấu, Minh Toa Toa tức giận nói: "Sao nào? Không nỡ ư? Tôi có thể cho anh thứ mà cô ta cho! Tôi cũng có thể cho anh thứ mà cô ta không thể cho!"
 
Bạc Nguyên Triệt không thèm nói chuyện với cô ta, loại người cặn bã này chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, vì vậy anh lại chuyển hướng sang Hạ Minh: "Tôi nhất định phải mang người đi."
 
Hạ Minh vẫn mang dáng vẻ bất cần đời như cũ, nhếch môi cười, đẩy ly rượu qua: "Vậy đừng nói nhảm nữa, uống đi."
 
Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, đồng ý dứt khoát: "Được, chúng ta thi đấu, nhưng thua thì đừng có ăn quỵt."
 
Hạ Minh ngẩng đầu cười to: "Yên tâm, tôi không phải Minh Toa Toa."
 
Minh Toa Toa tức giận dậm chân: "Hạ Minh!"
 
Biết tính tình của Minh Toa Toa như thế mà còn giúp cô ta chống lưng, người này cũng cùng một giuộc thôi.
 
Bạc Nguyên Triệt không tin lời người này nói, nhưng tình huống hoang đường hiện giờ là do anh gây ra, Tiểu Duy bị vây ở đây, cho dù biết đó là một cái bẫy cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
 
Anh đưa tay đón rượu nhưng bị Thu Danh Duy giữ lại.
 
Nghĩ đến tửu lượng vô cùng thê thảm của anh, cô cau mày quay sang thương lượng với Hạ Minh: "Nếu cậu ấy đã ở dưới trướng tôi, vậy chi bằng rượu này tôi uống thay cậu ấy."
 
Hạ Minh nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức hiếm thấy, nhưng lại lắc đầu từ chối lời chủ động tham gia so tài của cô: "Anh không bắt nạt phụ nữ."
 
"Bắt nạt?" Thu Danh Duy cười khẽ: "Anh thực sự quá coi thường phụ nữ."
 
Hạ Minh dụi đầu thuốc lá sắp tàn vào trong gạt tàn, giọng điệu khinh thường nói: "Không phải anh coi thường phụ nữ, mà là các người không có vốn liếng để anh đánh giá cao."
 
Thu Danh Duy cười lạnh: "Sự kiêu ngạo của anh cũng khiến tôi coi thường đấy."
 
Hạ Minh không đồng ý: "Nếu em thực sự có bản lĩnh, em có thể dùng sức mạnh của mình để khiến anh đổi ý, nhưng hôm nay đối thủ của anh không phải là em, mà là cậu ta."
 
Thu Danh Duy còn muốn nói gì đó, nhưng Bạc Nguyên Triệt đã nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang phủ trên mu bàn tay anh của cô ra, quyết đánh đến cùng nói: "Yên tâm, cho dù tôi uống đến chết ở đây, tôi cũng sẽ mang chị rời đi."
 
Hạ Minh nghe xong những lời này không khỏi châm chọc: "Không cần phải nói nghiêm trọng như vậy, trước khi anh uống đến chết thì tôi đã quyết định thắng thua rồi.”
 
Có một tràng cười phá lên.
 
Gương mặt Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh: "Nếu có năng lực như vậy thì đừng ba hoa nữa, mau uống đi."
 
Hạ Minh khẽ hừ một tiếng, chậm rãi cầm lấy chai rượu: "Rốt cuộc ai mới là kẻ ba hoa thì sẽ biết nhanh thôi."
 
Anh ta ngửa đầu uống cạn, rượu mạnh như vậy nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không chớp mắt.
 
Minh Toa Toa liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt, cười thầm, Hạ Minh nổi tiếng có tửu lượng tốt, so sánh với anh ta quả thật là tự tìm ngược đãi cho mình!
 
Đặt bình rượu rỗng xuống, Hạ Minh hếch cằm với Bạc Nguyên Triệt: "Đến lượt anh đấy."
 
Bạc Nguyên Triệt hít sâu một hơi, cầm lấy chai rượu nhắm mắt uống cạn.
 
Anh chưa bao giờ uống loại rượu mạnh như vậy, nhấp ngụm đầu tiên đã bị sặc một cách không kịp phòng bị, nghiêng đầu ho dữ dội.
 
Người của Hạ Minh hả hê cười nhạo, nháo nhào chế giễu:

 
"Được không đấy? Đây mới là ngụm đầu tiên thôi!"
 
"Đã như vậy mà con ngông cuồng muốn thi thố với anh Minh của chúng tôi, đúng thật là không biết tự lượng sức mình!"
 
"Chậc! Nói người khác ba hoa, hình như người đó là chính bản thân mình mới phải?"
 
Giữa những tiếng mỉa mai, Thu Danh Duy đưa tay ra vỗ vỗ lưng Bạc Nguyên Triệt, ngước mắt lạnh lùng nhìn đám người kia: "Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, biết uống rượu không chứng tỏ họ có năng lực như thế nào, một người phải vô dụng đến mức nào mới có thể tự mãn về chuyện cỏn con này chứ?"
 
Lời này khiến một đám người tức

giận muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã phát hiện bản thân trừ uống rượu tán gái ra, bọn họ thật sự không có bản lĩnh gì, cho nên nhất thời câm nín.
 
Hạ Minh cũng không bực bội mà quay đầu nói với người bên cạnh: "Nghe thấy chưa? Trở về học thêm chút bản lĩnh đi, đừng làm mất mặt tôi."
 
Thu Danh Duy liếc nhìn anh ta, tiếp tục xoa dịu cho Bạc Nguyên Triệt, bàn tay mềm mại của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua lưng anh, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy yên tâm, nhưng cũng khiến người ta... thót tim.
 
Thế là anh càng ho dữ dội hơn, vội vàng ngăn lại hành động của cô, đổ thừa tất cả là do sặc rượu: "Không sao, chỉ không cẩn thận bị sặc thôi."
 
Nói xong, anh lại cầm chai rượu lên, lần này anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không đến mức chật vật như vừa rồi. Chỉ có điều vừa uống hết một chai rượu mạnh, dạ dày anh đột nhiên như có lửa đốt, khó chịu đến cùng cực.
 
Nghĩ đến việc Thu Danh Duy vì anh mà bị mắc kẹt ở đây, ngọn lửa kia bỗng lan đến trái tim anh và thiêu rụi anh.
 
Đặt chai rượu xuống, anh đỏ mắt nói với Hạ Minh: "Tiếp tục!"
 

 
Một tiếng sau.
 
Thu Danh Duy dìu Bạc Nguyên Triệt đang nghiêng ngả bước ra khỏi cửa quán bar, chưa đi được mấy bước người đàn ông say khướt đã loạng choạng té ngã.
 
Thu Danh Duy vội vàng giang cả hai tay ôm lấy anh, lo lắng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Tôi đưa cậu đến bệnh viện khám nhé."
 
"Không đi! Tôi không hề khó chịu..." Bạc Nguyên Triệt lắc đầu đến mức lảo đảo tại chỗ, hỏi lớn: "Chúng ta thắng rồi phải không?"
 
Nhìn gương mặt say quắc cần câu này, Thu Danh Duy nghĩ đến trận chiến khốc liệt hết chai này đến chai khác vừa rồi giữa hai người đàn ông.
 
Là rượu ngoại mạnh nhất, rất nhiều người nhấp một ngụm đã không chịu nổi, nhưng anh có thể rót hết vào miệng mà mặt không đổi sắc, trước khi đến đây anh đã thay dạ dày bằng inox ư?
 
Hay là...
 
Anh liều mạng uống như thế là vì lời hứa nhất định phải mang cô rời đi?
 
Cô nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Ừ, thắng rồi."
 
Bạc Nguyên Triệt lập tức nhe hàm răng trắng bóng ra, hỏi cô: "Có phải tôi rất đỉnh không?"
 
Thu Danh Duy buồn cười gật đầu: "Ừm, rất đỉnh."
 
Người đàn ông tên Hạ Minh uống đến mức mặt mũi tái nhợt, có lẽ là vì sợ uống đến chết cũng không đáng, cuối cùng bỏ cuộc trước khi phá vỡ giới hạn.
 
Lúc ấy tất cả mọi người đều sốc.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể cả Minh Toa Toa, kể cả đám cấp dưới đã từng nhìn thấy anh ta uống rượu, cũng kể cả chính bản thân anh ta.
 
Đã từng thấy người có thể uống, nhưng chưa từng thấy ai liều mạng uống như vậy.
 
Có lẽ uống đến cuối cùng đều dựa vào một ý chí nhỏ bé kiên cường chống đỡ không bỏ cuộc, còn rót vào cổ họng là cái gì cũng chẳng còn biết nữa.
 
Thu Danh Duy không thể nói rõ được tâm trạng của cô lúc này là gì, mà con ma men không để người ta hết lo này không cho cô thời gian để suy nghĩ kỹ, đột nhiên nắm lấy bả vai cô, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu mạnh bất ngờ sấn đến trước mặt cô.
 
Đôi mắt hoa đào của người đàn ông bị men rượu che phủ, sóng sánh quyến rũ, chậm rãi nói với cô một câu: "Vậy vì sao chị không hôn tôi?"
 
Nghe giọng điệu của anh dường như còn rất tủi thân.
 
Thu Danh Duy nhìn con ma men này, buồn cười hỏi: "Vì sao tôi phải hôn cậu?"
 
Bạc Nguyên Triệt khoa tay múa chân với cô: "Trong phim không phải đều như vậy hả, nếu thắng trận đấu, không phải sẽ ôm cổ người thắng cuộc hôn một cái rồi nói "anh thật đỉnh" sao?"
 
Có phải anh đã xem quá nhiều phim cũ xưa rồi không? Hay nhận những bộ tình cảm mà nhập tâm vào nhân vật quá sâu rồi không?
 
Đương nhiên Thu Danh Duy sẽ không xem lời nói của con ma men là thật, bèn đỡ anh đi tiếp về phía bãi đổ xe. Không ngờ đầu óc người này như bị rượu đốt hỏng vậy, anh ôm cô không chịu nhúc nhích, vẻ mặt cực kỳ thất vọng, như thể tối nay uống nhiều rượu như vậy đều bị lãng phí.
 
"Vì sao không hôn?" Anh đứng ở cửa quán bar, dùng ánh mắt âm thầm chỉ trích cô.
 
Xem ra sau này không thể để anh uống rượu nữa, vì người khó xử sẽ chính là cô. Thu Danh Duy thở dài, xoa xoa đầu cún của anh, kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng ầm ĩ nữa, chúng ta về thôi.”
 
Bạc Nguyên Triệt không chịu, giống như một đứa trẻ cố tình kiếm chuyện.
 
Trời ơi! Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu vì sao các bà mẹ đều dễ dàng cáu kỉnh rồi, nếu Bạc Nguyên Triệt là con cô, lúc nào mông cũng sẽ bị đánh sưng lên đó biết không.
 
Thu Danh Duy đưa ra tối hậu thư với anh: "Có đi không?"
 
Bạc Nguyên Triệt tủi thân nhắc nhở: "Vẫn chưa hôn, muốn hôn một cái rồi mới đi."
 
"Muốn hôn phải không?" Thu Danh Duy cười như không cười mà hỏi.
 
Không ý thức được nguy hiểm sắp xảy ra, Bạc Nguyên Triệt gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như thật.
 
"Được." Thu Danh Duy hít sâu một hơi, chút cảm động vì anh không sá gì để bảo vệ mình cũng bay sạch, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đang tiến đến gần, cô không khách sáo nữa mà đấm xuống một cú.
 
Nụ hôn trong dự đoán không xuất hiện nhưng lại bị đấm một cú, Bạc Nguyên Triệt nghiêng đầu sững sờ.
 
Thu Doanh Duy khẽ xoay xoay cổ tay vài cái, lạnh giọng hỏi: "Còn hôn không?"

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện