Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 21


trước sau


 
Chương 21: Niệm Niệm chết rồi!
 
Chiều hôm sau, Bạc Nguyên Triệt vùng vẫy tỉnh dậy, đầu đau mà mặt cũng đau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Shhhhh...
 
Tối qua đầu anh bị xe nghiền qua sao?
 
Nghe thấy tiếng động, Tô Ngạn bưng một ly nước lạnh đi vào đặt ở đầu giường: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi, nhìn xem bây giờ đã mấy giờ đi."
 
Bạc Nguyên Triệt vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh giường, đồng hồ chỉ hai giờ bốn mươi chiều.
 
Đệch! Sao lại ngủ lâu như thế?
 
Tô Ngạn tự mình ngồi xuống mép giường, hỏi anh: "Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao không nói cho tớ biết?"
 
Cậu ta cũng đang vội soạn thông báo, vừa nghe trợ lý gọi đến nói Bạc Nguyên Triệt bỏ lại một đám người ở đài truyền hình quay đầu bỏ chạy không thấy bóng dáng, cũng không liên lạc được, vậy nên cậu ta cũng bỏ luôn công việc đang làm, vội vã chạy đi tìm người. Nhưng tìm một lúc lâu cũng chẳng thấy tăm hơi, mãi đến tận đêm khuya, Thu Danh Duy đưa một gã say bét nhè về nhà, anh ta mới biết mọi chuyện là do Minh Toa Toa gây ra.
 
Xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói, Bạc Nguyên Triệt nhìn cậu ta, giọng khàn vô cùng: "Nói cho cậu biết thì có ích lợi gì? Hơn nữa Tiểu Duy bị người khác chặn ở quán bar không cho đi là vì tớ, muốn đi thì cũng là tớ đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Ngạn cười nhạo: "Không gọi chị Duy nữa à?"
 
Người này đúng kiểu đâm bị thóc chọc bị gạo, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt tối sầm, tức giận nói: "Còn không phải vì cậu cố chấp làm khó cô ấy sao?"
 
Tô Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Tớ cũng chỉ sợ cậu bị lừa thôi."
 
"Vì lừa tớ mà khiến chính bản thân mình gặp phải một kẻ phiền phức lớn như Minh Toa Toa, có kẻ lừa đảo nào ngu xuẩn như vậy không?"
 
Thật ra ở chung với nhau lâu dần, Tô Ngạn đã biết Thu Danh Duy không phải là người phụ nữ mưu mô như cậu ta đã tưởng tượng lúc đầu, nhưng nhất thời không thể bỏ đi mặt mũi nhận sai, vì thế chỉ có thể căng như vậy thôi.
 
Miệng lưỡi Bạc Nguyên Triệt khô khốc, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, anh uống một hơi hết cốc nước lạnh, ngửi thấy mùi rượu khắp người bèn vén chăn lên, chuẩn bị đến nhà tắm tắm rửa.
 
Vừa xuống giường, Quý Ninh cũng bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn anh đã trợn tròn mắt hỏi: "Anh Nguyên Triệt, mặt anh bị sao vậy?"
 
Mặt? Bạc Nguyên Triệt ngẩn người, đưa tay lên sờ, nhưng không để ý đến nặng nhẹ nên ngay lập tức bị đau đến mức nhe răng trợn mắt.
 
Đệt đệt đệt! Vừa rồi cảm thấy má mặt đau âm ỉ, hóa ra là sưng lên rồi! Sao lại như thế?
 
Dưới sự kích thích của cơn đau, bộ não hỗn loạn vì say rượu đột nhiên được sáng tỏ, chuyện xảy ra đêm qua bất ngờ ùa về, nhanh chóng phát lại ngay trước mắt anh, hình ảnh dừng lại cuối cùng là Thu Danh Duy đang xoa xoa cổ tay, ánh mắt như dao nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Còn hôn không?"
 
Hô hấp của Bạc Nguyên Triệt trở nên ngưng trệ, suýt chết ngay tại chỗ.
 
Mẹ kiếp! Anh đã làm cái gì vậy ?!!
 
*
 
Chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng bảy.
 
Nghĩa trang thành phố Bái.
 
Trời đang mưa, những đám mây xám xịt chồng lên nhau che hết ánh nắng mặt trời, mới quá trưa mà nhìn như đã gần đến chạng vạng tối.
 
Cả nghĩa trang vắng tanh.
 
Cố Trì đứng dưới cơn mưa, trong tay cầm chiếc ô màu đen, yên lặng nhìn chăm chú vào bia mộ trước mặt.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ trong ảnh đẹp đến nỗi khiến bó hoa trong tay anh ấy phai màu, cô cười ngượng ngùng với anh ấy… giống như thuở ban đầu. Đáng tiếc cô không thể gọi anh ấy là "anh Cố Trì" được nữa.
 
Mưa lạnh lẽo trên gương mặt, nhưng nước mắt lại ấm áp.
 
Niệm Niệm của anh ấy, sẽ không bao giờ quay về nữa rồi...
 
Mặc dù cơ thể của Thu Niệm vẫn còn sống, nhưng cô ấy đã không còn ở đó nữa, vậy nên khi từ thành phố Nhạc trở về anh ấy đã dựng cho cô một bia mộ, bên trong chôn cất những thứ mà cô ấy trân trọng khi còn sống, đó là minh chứng cô ấy đã từng tồn tại.
 
Đối mặt với bia mộ trống rỗng, anh ấy đặt lên đó một bó hoa bách hợp trắng tinh, trong lúc cúi người đã bật khóc không thành tiếng.
 
Theo như những lời mà Thu Danh Duy đã nói, thế giới họ đang sống là một cuốn tiểu thuyết mà phần kết của nó đã được viết từ lâu, dù anh ấy có đến muộn hay không, dù ban đầu có nhượng bộ hay không, thì anh ấy cũng không phải là người có thể bước vào trái tim của Niệm Niệm.
 
Nhưng anh ấy vẫn yêu cô ấy.
 
Bất chấp sự điều khiển của tác giả đối với thế giới này, anh ấy làm Cố Trì, làm một người còn sống rành rành, anh ấy vẫn yêu Thu Niệm sâu sắc.
 
Anh ấy đứng một mình dưới mưa rất lâu, thì thầm với bia mộ những nỗi lòng mà sau này chưa kịp nói cho cô ấy biết.
 
Anh ấy không biết những lời này liệu có thể truyền đạt đến cho Niệm Niệm hay không, chỉ có mưa càng ngày càng nặng hạt giống như đang đáp lại điều gì đó.
 
Sáu giờ chiều.
 
Trời đã tối hẳn.
 
Lúc này, bên ngoài nghĩa trang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, kèm theo một câu hỏi: "Cố Trì! Rốt cuộc Niệm Niệm đang ở đâu?"
 
Cố Trì không quay đầu lại, bây giờ anh ấy không muốn nhìn thấy gương mặt của Lục Cảnh Thâm.
 
Chỉ là mọi chuyện không như ý anh ấy, Lục Cảnh Thâm rất nhanh đã chạy đến trước mặt, nắm lấy cổ áo anh ấy hỏi: "Tôi hỏi anh Niệm Niệm đang ở đâu? Anh trả lời tôi đi!"
 
Ánh mắt Cố Trì lạnh lùng nhìn anh ta, đáy mắt không có sự dịu dàng và tình cảm nồng nàn như lúc nãy, chỉ còn ghen tị và thù hận.
 
Lục Cảnh Thâm bị ánh mắt anh ấy làm cho ngây người, đang lúc sững sờ, tay bị Cố Trì hung hăng hất ra, dưới chân anh ta thoáng lung lay suýt chút nữa đã ngã xuống, sau khi đứng vững lại nhìn về phía Cố Trì lần nữa, tức giận nói: "Tôi hỏi anh Niệm Niệm đang ở đâu! Anh câm rồi sao?"
 
"Niệm Niệm ở đâu ư?" Cố Trì lặp lại câu này, nở nụ cười thê lương.
 
Lục Cảnh Thâm bị phản ứng kỳ quái của anh ấy làm cho khó chịu, quát hỏi: "Anh cười cái gì?"
 
Cố Trì cụp mắt xuống không nhìn anh ta nữa, ngón tay dính đầy nước mưa chỉ vào bia mộ trước mặt, giọng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy: “Cô ấy ở ngay đây, chẳng lẽ anh không thấy sao? Cũng đúng... Anh bị mù nên mới nhận nhầm ân nhân cứu mạng nên làm sao có thể nhìn thấy cô ấy? Cô ấy chịu khổ, chịu tủi thân, tất cả anh đều coi như không thấy..."
 
Kể từ khi biết được sự thật, Lục Cảnh Thâm ngày nào cũng sống trong cảm giác tội lỗi và tự trách mình, đêm đến trằn trọc trăn trở về gương mặt đẫm nước mắt của Thu Niệm, không ngừng hỏi tại sao anh ta không chịu tin tưởng cô.
 
Trong khoảng thời gian này, anh ta chịu đủ mọi loại tra tấn, sống người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu không thể tìm thấy Thu Niệm, anh ta thật sự sẽ chết mất.
 
Lời chỉ trích của Cố Trì khiến anh ta không phản bác lại được, vì vậy anh ta thẳng thắn đồng ý: "Đúng vậy! Tôi đáng chết! Tôi mắt mù! Tôi có lỗi với Niệm Niệm! Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô ấy, vậy nên anh mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu đi?"
 
"Suỵt..." Cố Trì đặt ngón trỏ lên môi: "Đừng rống to như thế, sẽ quấy rầy Niệm Niệm."
 
Cả nghĩa trang chỉ có hai người họ thì Thu Niệm ở đâu ra?
 
Lục Cảnh Thâm không thể nhịn nỗi nữa, lại tiến lên nắm lấy áo anh ấy, gầm nhẹ: "Đủ rồi đấy! Cố Trì, tôi nói cho anh biết, mẹ kiếp đừng có giả điên giả dại với tôi! Nói cho tôi biết Thu Niệm đang ở đâu?!"
 
Chiếc ô trong tay Cố Trì rơi xuống đất.
 
Hai người đàn ông nhìn nhau dưới màn mưa, mắt cả hai đều đỏ hoe.
 
Cố Trì khẽ mấp máy môi, vào lúc Lục Cảnh Thâm tưởng rằng cuối cùng anh ấy cũng sẽ nói ra tung tích của Thu Niệm, đột nhiên bị anh ấy trở tay túm lấy cổ áo, sau đó tầm mắt nghiêng ngả, anh ta bị túm tóc và đập mạnh về phía bia mộ phía sau.
 
Trán truyền đến cơn đau dữ dội, máu tràn ra ngay lập tức.
 
Ngay lúc anh ta tức giận ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy bức ảnh gần ngay trước mắt, khuôn mặt quen thuộc trong ký ức bị nhuộm màu trắng đen đang yên lặng chăm chú nhìn vào anh ta.
 
Lúc này, trong tầng mây dày đặc, sấm sét chợt lóe rồi biến mất, tiếng nổ vang ầm ầm bên tai anh ta.
 
Tim anh ta nảy lên, một dự cảm không lành chợt dâng lên.
 
Ngay sau đó, anh ta nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ, từng nét từng nét một viết rằng: "Bia mộ của Thu Niệm."
 
Lục Cảnh Thâm đã nghĩ đến hàng ngàn tình huống gặp lại Thu Niệm, tình huống tồi tệ nhất là cô ấy sẽ không tha thứ cho anh ta cho dù anh ta có chuộc lỗi thế nào đi nữa, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô ấy bằng cách âm dương cách biệt thế này.
 
Máu thuận theo xương lông mày chảy vào trong mắt, thế giới bị nhuộm thành một màu đỏ tuyệt vọng.
 
Anh ta chỉ biết quỳ trước bia mộ, đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, mỗi một chữ anh ta đều biết, nhưng ghép lại với nhau thì anh ta không hiểu ý nghĩa của nó.
 
Bia mộ của Thu Niệm...
 
Cái gì đây? Tại sao anh ta lại đọc không hiểu?
 
"Cố Trì, tôi hỏi anh Thu Niệm ở đâu, anh cho tôi xem tảng đá khắc chữ này là có ý gì?"
 
Trong tiếng mưa ồn ào, giọng anh ta nghẹn ngào, dù có thế nào cũng không chịu tiếp nhận phỏng đoán đáng sợ kia.
 
Sao có thể như vậy?
 
Thu Niệm, sao cô ấy có thể....
 
Cố Trì lạnh lùng nhìn anh ta.
 
Người đàn ông tổn thương Thu Niệm sâu sắc nhất lại là người được cô ấy yêu thương, anh ghen tị đến đến mức phát điên! Sao có thể bỏ lỡ cơ hội tự tay tiễn anh ta xuống địa ngục này được?
 
Kể từ giây phút biết được sự thật từ Thu Danh Duy, anh ấy đã phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp từng giây từng phút, giờ đây trái tim anh ấy đã sớm chết lặng. Bây giờ là lúc khiến cho Lục Cảnh Thâm nếm thử cảm giác của anh ấy.
 
"Lục Cảnh Thâm anh nhìn cho kỹ, đây là bia mộ của Niệm Niệm." Anh ấy cúi xuống, lại túm tóc Lục Cảnh Thâm ép anh ta đọc những dòng chữ tàn nhẫn kia: “Cô đã ấy chết rồi, là do anh và Nghê San ép cô ấy đến chết!"
 
"Cố Trì, anh tưởng có thể dùng một tấm bia mộ giả là có thể lừa được tôi, rồi từ này về sau độc chiếm Thu Niệm ư?" Lục Cảnh Thâm cười lạnh, dùng tay trái nắm chặt cổ tay Cố Trì, kéo anh ấy ngã xuống đất, nhấc tay lên đấm một cú: "Nói! Rốt cuộc anh giấu cô ấy ở đâu?"
 
Cố Trì giãy dụa đấm trả, hai mắt đỏ bừng rống to lên với anh ta: "Chết rồi! Niệm Niệm cô ấy đã chết rồi! Còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"
 
Trái tim Lục Cảnh Thâm run lên, cơn đau lan khắp người.
 
Với tình cảm sâu nặng của Cố Trì dành cho Thu Niệm, làm sao anh ấy có thể nói ra một lời nguyền rủa độc ác như vậy để giấu cô ấy? Thực ra, trong thâm tâm anh ta biết đây là sự thật, nhưng anh ta lại tự lừa mình dối người không chịu chấp nhận.
 
Anh ta lại đấm mạnh vào mặt Cố Trì, đáy mắt tràn ra một dòng nóng rực, nghẹn ngào gầm lên: "Anh cho rằng tôi sẽ tin lời nói bậy bạ của anh sao?“
 
Cố Trì đau đớn rên rỉ, sau đó đá vào đầu gối từ bị động trở thành chủ động đè anh ta xuống đất và đánh anh ta một trận tơi bời, muốn trút hết mọi phẫn nộ và ghen ghét ra hết.
 
Hai người đàn ông vật lộn dưới cơn mưa xối xả, bùn đất phủ đầy người, chật vật không thể tả.
 
Cuối cùng, Cố Trì lấy trong túi ra một tờ giấy chẩn đoán bệnh nan y ướt sũng ném vào mặt Lục Cảnh Thâm, thở hổn hển nói: "Niệm Niệm đã chết rồi, tin hay không thì tùy anh."
 
*
 
Đêm đó, Lục Cảnh Thâm mơ một giấc mơ.
 
Giấc mơ bắt đầu vào một buổi sáng tháng sáu, anh ta đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc Thu Thị xử lý tài liệu như thường lệ, ở đại sảnh dưới lầu, Thu Niệm đang nóng lòng chờ đợi anh ta gặp cô.
 
Anh ta ước gì mình có thể bay đến bên cô ngay lập tức và nói với cô về sự hối hận và tội lỗi của mình, nhưng đáng tiếc "Lục Cảnh Thâm" trong cơn mơ không chịu sự kiểm soát của anh ta, cười lạnh nói với thư ký: "Nếu cô ta muốn đợi thì hãy để cô ta đợi."

 
Vì vậy, anh ta nhìn Thu Niệm chờ đợi từ sáng đến tối từ góc độ của một người ngoài cuộc, giữa chừng còn bị Nghê San chế nhạo giễu cợt, nhưng vẫn không từ bỏ việc chờ đợi anh ta.
 
Nhìn khuôn mặt tái nhợt và cô đơn của người phụ nữ trong bóng đêm, anh ta đau lòng đến mức không thở nổi.
 
Anh ta cùng Thu Niệm đợi đến tận khuya, cuối cùng "Lục Cảnh Thâm" cũng xuất hiện, Thu Niệm chưa kịp nói gì thì anh ta đã không kiên nhẫn nói: "Sao cô vẫn còn ở đây?”
 
Những lời này như dội một gáo nước lạnh vào Thu Niệm, cuối cùng cô ấy vẫn từ bỏ việc nhờ anh ta giúp đỡ.
 
Sau khi chia tay với "Lục Cảnh Thâm", cô ấy một mình bước đi trong đêm dài tăm tối, bóng lưng gầy gò đến mức khiến người ta xót xa.
 
Anh ta muốn vươn tay ôm lấy cô ấy, nhưng đáng tiếc, đầu ngón tay xuyên qua cơ thể cô ấy, thứ anh ta nắm giữ chỉ là hư vô.
 
"Niệm Niệm..." Anh ta nghẹn ngào: "Niệm Niệm, anh xin lỗi..."
 
Anh ta không phải cố ý đối xử với cô ấy như vậy, anh ta chỉ là bị Nghê San lừa gạt, hiểu lầm cô ấy mà thôi…
 
Anh ta đi cùng Thu Niệm suốt quãng đường trở về biệt thự Phong Lam.
 
Thu Niệm đuổi những người giúp việc đi, ngồi một mình trong nhà ăn, lặng lẽ khóc bên chiếc bàn đầy những món ăn đã hỏng, đó là bữa tối cô chuẩn bị cho kỷ niệm ngày cưới vào đêm qua: "Lục Cảnh Thâm" không đến, anh ta cũng không

đến.
 
"Cảnh Thâm..."
 
"Em mệt mỏi quá... em rất sợ…”
 
Nghe thấy lời thì thầm đau khổ của cô, tim anh ta như bị dao cắt, nhưng chẳng có cách nào đáp lại cô mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc mệt rồi ôm gối cuộn tròn trên ghế ngủ thiếp đi.
 
Cô ấy che giấu bí mật về căn bệnh nan y, cô ấy chỉ muốn bình yên trải qua thời gian còn lại, nhưng thật không may, Nghê San nôn nóng muốn làm bà Lục nên hết lần này đến lần khác tính kế cô ấy, mỗi một lần đều thành công lừa được "Lục Cảnh Thâm", lợi dụng anh ta làm tổn thương cô sâu sắc.
 
Nghê San bị "ốm" và cần một quả thận, "Lục Cảnh Thâm" ép buộc Thu Niệm hiến thận cho cô ta, sau khi Nghê San bị Thu Niệm "hãm hại" bị "mù", "Lục Cảnh Thâm" lấy giác mạc của Thu Niệm cho cô ta, Nghê San khiến "Lục Cảnh Thâm" vô tình nhìn thấy Thu Niệm "yêu đương vụng trộm", "Lục Cảnh Thâm" giận dữ muốn cô ấy.
 
Trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, máu đỏ tươi chói mắt, giống như đóa hoa tuyệt vọng nở rộ trong đáy lòng cô ấy.
 
Ánh mắt người phụ nữ trống rỗng nhìn "Lục Cảnh Thâm", cô ấy đã từ bỏ giãy dụa từ lâu, chỉ yếu ớt thì thầm: "Lục Cảnh Thâm, em không muốn yêu anh nữa...."
 
Ngay lúc đó, có âm thanh thứ gì đó vỡ vụn bên tai anh ta.
 
Còn "Lục Cảnh Thâm" trong giấc mơ cũng bình tĩnh lại từ trong lửa giận, ánh mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng lại không biết nguyên cớ do đâu, chỉ làm tổn thương cô theo thói quen: "Loại phụ nữ dơ bẩn độc ác như cô cũng xứng nói lời yêu ư?"
 
Thu Niệm tâm ý nguội lạnh trở về nơi cô sống trước khi kết hôn với cơ thể đầy thương tích.
 
Nơi đây không còn ba, không còn là bến đỗ bình yên mà cô ấy có thể được dịu dàng vỗ về, cô ấy đã khóc đến mức đứt gan đứt ruột trước di ảnh của ba mình.
 
"Ba ơi..."
 
"Ba ơi con đau quá..."
 
Nghê San đã ném quả thận của cô ấy vào thùng rác, một nửa ánh sáng của cô ấy đã bị xé toạc, còn trái tim của cô ấy đã trăm ngàn lỗ hổng.
 
Bây giờ rõ ràng là giữa mùa hè, nhưng cô ấy đang run lên vì lạnh.
 
Đối với cô ấy, thế giới này từ lâu đã là một địa ngục lạnh lẽo, cô ấy không tìm được lý do nào để kéo dài hơi tàn, vì vậy, cô ấy đã tự tay châm lửa, kết thúc sinh mạng đầy đau đớn này.
 
Trong ánh lửa dữ tợn, cô ấy ôm ảnh chụp với ba mẹ hồi còn nhỏ nở một nụ cười bình yên.
 
"Vĩnh biệt, Lục Cảnh Thâm..."
 

 
"Niệm Niệm…!!!" Một tiếng rống đứt gan đứt ruột vang lên, Lục Cảnh Thâm bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
 
Ngọn lửa đỏ tươi dường như vẫn còn ở trước mắt anh ta, hun nóng hốc mắt anh ta đau nhức.
 
Trợ lý ở bên cạnh giường bị hoảng sợ, vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ, đỡ Lục Cảnh Thâm từ trên giường bệnh ngồi dậy, vội hỏi: "Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục, anh bị sao vậy?"
 
Lục Cảnh Thâm không trả lời cậu ta, mà cụp mắt xuống gọi tên Thu Niệm hết lần này đến lần khác: "Niệm Niệm... Niệm Niệm của anh…”
 
Chuyện Nghê San giả mạo ầm ĩ đến rầm rộ, đương nhiên trợ lý cũng nghe được chuyện này, không khỏi thở dài trong lòng, tổng giám đốc Lục và cô Thu vốn dĩ đã là một mối duyên tốt đẹp, đáng tiếc ông trời trêu ngươi bị Nghê San hủy hoại thành thế này.
 
Cậu ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì ở nghĩa trang, nhận được điện thoại từ bệnh viện thì chạy đến đây ngay lập tức, lúc này thấy trước khi tỉnh lại tổng giám đốc gọi tên vợ nên bèn lựa lời an ủi: "Tổng giám đốc Lục, mặc dù sự thật đã đến muộn một năm nhưng cũng chưa muộn đâu, anh nên nhanh chóng điều dưỡng cơ thể của mình cho tốt, như vậy mới sớm tìm được cô Thu và nối lại tình xưa với cô ấy.
 
Nếu thật sự được như vậy thì tốt...
 
Lục Cảnh Thâm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
 
Niệm Niệm của anh ta, đã không còn nữa...
 
Tất cả mọi thứ trong giấc mơ vừa rồi giống như chính anh ta đã từng trải qua, anh ta trơ mắt nhìn chính mình chẳng hay biết gì, làm tổn thương Thu Niệm hết lần này đến lần khác, mãi đến khi cô ấy bị tổn thương đến mức tự tay kết thúc cuộc đời mình.
 
Dẫu biết trong đời thật anh ta đã biết được chân tướng, nhưng chẳng khá hơn mấy so với trong mơ. Bởi vì anh ta hối hận và đến giờ này mới hiểu ra tình cảm của chính mình, nhưng đã chẳng còn ai để tâm sự nữa.
 
Anh ta rất muốn khóc lớn một trận, nhưng tất cả cảm xúc đều bị nghẹn lại trong lồng ngực, muốn khóc cũng không thể khóc thành tiếng.
 
Trước khi bác sĩ đến, Lục Cảnh Thâm đã tự mình rút kim, đi chân trần xuống giường.
 
Trợ lý sợ hãi kêu lên: "Tổng giám đốc Lục! Mu bàn tay của anh đang trào máu! Anh nhanh nằm xuống đi!"
 
Lục Cảnh Thâm đẩy cánh tay đang dìu đỡ của cậu ta ra, cố chấp đi ra khỏi phòng bệnh, mặt anh ta cắt không còn một giọt máu, trong mắt nặng nề ngột ngạt, giống như một linh hồn cô độc lang thang ở thế giới này.
 
Trợ lý vội vàng đuổi theo: "Tổng giám đốc Lục! Anh như vậy là muốn đi đâu?"
 
Nhìn nơi cuối hành lang vắng vẻ không một tia nắng, Lục Cảnh Thâm nở một nụ cười ngốc nghếch: "Tôi muốn đi cùng Niệm Niệm, cô ấy ở một mình nơi đó chắc chắn sẽ rất sợ hãi..."
 
Trợ lý ngạc nhiên: "Gì cơ? Anh tìm được cô Thu rồi ư?"
 
Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười bi thương: “Ừm, tôi tìm được rồi.”
 
"Vậy nên..." Khẽ dừng lại, anh mở mắt ra, trong mắt đã có nước đọng: "Tôi muốn đi cùng cô ấy, cậu đừng cản tôi."
 

 
Mặc cho trợ lý và bác sĩ ra sức khuyên can, Lục Cảnh Thâm vẫn ngoan cố quay trở lại nghĩa trang.
 
Sau trận mưa lớn ngày hôm qua, tất cả bia mộ đều được gột rửa sạch sẽ, khung cảnh yên bình đắm chìm dưới ánh nắng chói chang.
 
Lục Cảnh Thâm đến bên bia mộ của Thu Niệm, đặt lên đó một bó hoa hồng trắng tinh khiết, sau đó ngồi bên bia mộ thì thầm nói chuyện với cô ấy.
 
Cành lá xum xuê khẽ đung đưa theo gió, ánh sáng lốm đốm rơi xuống chân anh ta, khiến người ta hoảng hốt nhớ về ngày đầu tiên gặp gỡ.
 
Cô gái cười nhạt đi về phía anh ta, xinh đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh đều thay màu, anh ta không khỏi mất hồn, sự kinh ngạc trong mắt anh ta bị cô ấy bắt gặp, tim anh ta lỡ nhịp, quay đầu nhìn lảng sang chỗ khác trong sự bối rối.
 
Không ai biết, thật ra anh ta đã yêu cô ấy ngay khoảnh khắc ấy...
 
Sau khi nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói chang hồi lâu, anh ta nhắm mắt lại, ôm lấy bia mộ lạnh lẽo, thì thầm với người đã không còn cách nào đáp lại anh ta: “Niệm Niệm, khi nào xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ đến bên em, được chứ?"
 
Anh ta muốn nhìn thấy Nghê San và đồng bọn của cô ta bị kết án thật nặng, đòi lại công bằng cho Niệm Niệm của anh ta, sau đó sẽ đến thế giới sau giấc ngủ vĩnh hằng để mãi mãi chuộc lại tội lỗi của mình.
 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Phía bên kia, Thu Danh Duy ở thành phố Nhạc xa xôi đang lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, nhưng không biết vì sao, lồng ngực đột nhiên đau đến quặn thắt, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt một cách không thể khống chế!
 
Cô dừng lại và lấy lại bình tĩnh!
 
Sắp đến tháng tám rồi, xem ra sinh mệnh của thân thể này cũng sắp kết thúc, những ngày ở thành phố Nhạc rất dễ chịu, không ngờ vừa mới thích ứng đã phải nói lời tạm biệt...
 
Nhưng cô không phải là người bi quan, ý nghĩ tiếc nuối chỉ thoáng qua rồi lại vui lên ngay sau đó. Nếu phải nhanh chóng rời khỏi thế giới này, thì đoạn đường cuối cùng phải thật phóng khoáng không được để lại tiếc nuối.
 
Lau đi những giọt nước đọng trên khóe mắt, cô bước ra khỏi cổng khách sạn, lái xe đến ga-ra của mình và chuẩn bị dành thời gian còn lại trong đời để đua xe.
 
Ngọn núi này bình thường yên tĩnh không tiếng động, rất ít người tới đây, nhưng đêm nay lại có rất nhiều người tới, xe thể thao cùng mô tô phân khối lớn nối đuôi nhau chạy qua, xa xa có thể nghe thấy tiếng huyên náo giữa sườn núi.
 
Đang làm gì vậy?
 
Thu Danh Duy hơi tò mò nên định đi lên xem thửa.
 
Xe chạy đến lưng chừng núi, nhìn thấy trên đường núi dựng lên một đường thi đấu tạm thời, mấy chiếc xe máy ngầu đét xếp cạnh nhau, ven đường nam nữ ăn mặc lòe loẹt chen chúc, náo nhiệt vô cùng.
 
Hóa ra là đang chơi xe.
 
Thu Danh Duy thấy hứng thú, đang muốn quan sát một chốc, vừa mới xuống xe lại vừa hay đụng phải Minh Toa Toa, người phụ nữ này mặc một bộ đồ đua xe gợi cảm, phấn mắt sáng lấp la lấp lánh, như một con đom đóm khoe sắc trong đêm hè.
 
"Là cô!" Minh Toa Toa không nghĩ tới sẽ gặp được cô ở chỗ này, hai mắt mở to lộ vẻ khó có thể tin được.
 
Thu Danh Duy mất hứng xem trận đấu, quay người chuẩn bị lên xe.
 
Lần trước để bọn họ dễ dàng thắng trận so tài uống rượu, Minh Toa Toa còn đang lo không tìm được cơ hội trừng trị con đĩ nhỏ hèn hạ này, bây giờ chính cô lại tự mình đưa đến cửa, cô ta sao có thể cam lòng bỏ qua cơ hội tốt này chứ?
 
Thế nên cô ta quát lớn gọi cô đứng lại: "Đừng đi! Nhìn thấy tôi là bỏ chạy, sợ à?"
 
Thu Danh Duy đứng lại, khoanh tay vặn lại: "Tôi sợ gì? Sợ cô?"
 
Minh Toa Toa trợn tròn mắt: "Chính cô nói đấy nhé."
 
Lúc này, một bóng người từ trong đám đông huyên náo đi ra, khí thế lấn át đám người, là Hạ Minh đang mặc bộ đồ đua xe ôm mũ bảo hiểm bằng một tay, dẫn đến vô số tiếng thét chói tai.
 
"Minh Toa Toa! Em nói chuyện với ai đấy?"
 
Minh Toa Toa nghiêng sang một bên, để lộ ra Thu Danh Duy.
 
Vậy nên, Hạ Minh đứng giữa ngọn đèn lập lòe, Thu Danh Duy dựa người vào xe thản nhiên ngước mắt lên.
 
Đầu lưỡi Hạ Minh chạm vào má dưới: “Là em sao?”
 
"Là tôi."
 
Anh ta liếc mắt nhìn Minh Toa Toa, hỏi: "Lại cấu xé nhau à? Phụ nữ các em khi nào mới chịu dừng lại đây?"
 
Vẻ mặt Minh Toa Toa vô tội: "Chính cô ta chạy đến!"
 
Hạ Minh không tin.
 
Thu Danh Duy mở lời giải thích: "Là tôi không được mời đến, tôi đi ngang qua nghe thấy trên núi náo nhiệt nên đến xem thử có chuyện gì xảy ra."
 
Lúc này Hạ Minh mới dẹp vẻ nghi ngờ, vẻ mặt nghiền ngẫm đánh giá Thu Danh Duy: "Bây giờ thấy rồi chứ, chúng tôi đang chơi xe."
 
Minh Toa Toa kịp thời châm chọc: "Thấy rồi chứ? Đều là xe cải tiến cấu hình cao nhất, cô chưa từng chơi qua trò chơi kích thích như vậy nhỉ?"
 
Thu Danh Duy không thể nhịn cười trước những lời này.
 
Thật xin lỗi nhưng đua xe chính là nghề cũ của cô.
 
Nghe thấy cô cười, Minh Toa Toa khó chịu nói: "Cười cái gì mà cười? Đừng nói với tôi là cô có thể chơi xe nhé."
 
Thu Danh Duy "ừm" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt như thể đang nói về việc tối nay ăn gì.
 
"Cô chơi xe?" Minh Toa Toa chỉ vào cô và cười một cách khoa trương: "Cô ấy hả? Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện giả vờ ngầu lòi, cô biết chơi xe tôi sẽ vặt cổ xuống cho cô đá banh!"
 
Thu Danh Duy: "Vậy thì cô vặt đi."
 
Wow! Người này thật điên cuồng.
 
Ở đây không ít người là cậu ấm cô chiêu ăn chơi ở thành phố Nhạc, thấy Thu Danh Duy vênh vênh váo váo bèn không kìm được mà huýt sáo la ó ồn ào.
 
"Người đẹp, thật hay giả vậy?"
 
"Đừng có ba hoa nha! Có gan thì lượn một vòng đi!"
 
Thấy cô không giống như đang khoác lác, Hạ Minh cũng không kìm được mà hỏi: "Em thực sự biết sao?"
 
"Biết." Thu Danh Duy lên trả lời rõ ràng: "Không chỉ biết, mà còn biết rõ hơn cả anh."
 
Hạ Minh nhìn chằm chằm gương mặt cô, cố gắng phân biệt thật giả từ biểu cảm của cô.
 
Minh Toa Toa ở bên cạnh cười nhạo: "Dáng vẻ này của cô ta sao có thể đua xe được chứ? Hạ Minh, đừng nghe cô ta khoác lác!"
 
Hạ Minh phớt lờ, nghiêng đầu, hất hất cằm về phía đường đua, nhìn chăm chú vào Thu Danh Duy: "Đấu một ván?"
 
Đúng lúc Thu Danh Duy cũng đang chán nên gật đầu đồng ý: "Được."
 
Thấy dáng vẻ bình tĩnh thoải mái của cô, chắc hẳn cũng có chút tài cán, ánh mắt Hạ Minh sáng lên, nụ cười trên môi càng nồng đậm.
 
Xem ra, đêm nay có chuyện vui rồi.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện